#27. Giận dỗi

639 57 5
                                    

Buổi sáng chủ nhật đẹp trời, Đức Duy thức dậy khi mặt trời đã lên cao. Vừa mở mắt, đập vào mắt cậu là chiếc cổ trắng với nhiều vết trầy xước của Quang Anh.

Cậu cựa người muốn cử động, nhưng vừa động đậy một chút, phía dưới liền truyền đến một cơn đau điếng người. Cậu đau đớn nhắm chặt mắt khẽ kêu lên một tiếng, cả người đều cảm thấy đau nhức, cứ như vừa bị một chiếc xe nghìn tấn cán qua, giống như vừa bị lăng trì vậy.

Quang Anh để ý thấy động tĩnh của người trong lòng, anh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy người bên dưới cả mặt nhăn lại đầy đau đớn. Thấy cậu không mở mắt nên anh chỉ nghĩ là cậu ngủ mơ động đậy lung tung nên bị đau, anh đưa tay muốn vỗ lưng cho cậu để cậu có thể an tâm ngủ tiếp.

Quang Anh vừa động vào lưng cậu, Đức Duy liền mở mắt hất tay anh ra, nhìn anh bằng ánh mắt đầy oán giận. Lúc cậu hất tay anh ra còn khẽ kêu lên vì đau. Quang Anh hơi bất ngờ nhìn người trong lòng, hoá ra là cậu dậy rồi.

"Chào buổi sáng baby" Quang Anh mỉm cười cúi người hôn lên môi cậu. Nhưng đáp lại anh là khuôn mặt không mấy vui vẻ của Đức Duy, cậu tức giận nhìn anh, đưa tay muốn đẩy anh ra.

"Anh tránh ra chỗ khác đi, nhìn chỉ muốn đấm cho một nhát, ngứa cả mắt"

"Thôi mà, cho anh xin lỗi. Lần sau anh sẽ tiết chế lại. Nha" Quang Anh hối lỗi dụi đầu vào cổ cậu, hôn lên những vết thương trên đó.

"Bộ anh nhẹ nhàng một chút thì chết ai à, đau chết được" Cậu cau mày liếc xuống cái đầu đang dụi vào cổ mình kia. Quang Anh đã mặc quần áo lại cho cậu nên cậu không thể nhìn thấy những vết xanh đỏ tím vàng trên người mình. Nhưng dựa vào mức độ đau này thì cậu chắc chắn người mình bây giờ chẳng còn chỗ nào lành lặn cho được.

"Chịu thôi, ai bảo em ngon quá cơ"

"Nài, em đùa anh đấy à" Đức Duy tức giận đẩy đầu anh ra lườm anh.

"Thôi mà cho anh xin lỗi, đừng giận anh nữa. Nha"

"Yêu ơi"

"Đừng giận nữa mà"

Quang Anh cứ nằm bên cạnh liên tục dụi người vào người cậu, bám dính lấy cậu như mấy con gấu Koala nhưng Đức Duy không mấy quan tâm. Cậu chẳng nói chẳng rằng cố gắng đẩy anh ra, nhưng cậu càng đẩy, anh càng ôm cậu chặt hơn.

"Bỏ em ra. Đau"

"Nguyễn Quang Anh. Bỏ ra"

Đức Duy đang cáu lắm rồi. Đã đau thì chớ mà cái ông dở hơi này cứ ôm ôm ấp ấp, điên hết cả người.

Quang Anh thấy cậu quát lên như thế thì cũng rén. Anh không tình nguyện buông cậu ra, nhìn cậu lườm mình anh lại càng rén. Má ơi, nước đi này sai.

Đức Duy vùng vằng ngồi dậy, cậu vừa mới đứng dậy khỏi giường mà đã suýt thì khuỵ xuống. Quang Anh thấy cậu như thế thì vội vàng tiến lại muốn đỡ cậu, nhưng còn chưa kịp động vào, cậu đã quay ngoắt lại quát anh.

"Cấm anh động vào em" Đức Duy bám tường đi vào nhà vệ sinh. Quang Anh ở đằng sau nhìn cậu, anh vừa thương vừa buồn cười lại vừa bất lực. Xin lỗi yêu🙇🏻‍♂️, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.

[Rhycap] Những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ