Đức Duy đứng ở giữa nhà đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà. Bị nhìn chằm chằm như thế làm cậu bị bối rối không biết nên nói từ đâu.
"Không. Không phải như mọi người nghĩ đâu. Mọi người đừng hiểu nhầm" Sau một nốt trầm bối rối, cậu vội vàng lắc đầu xua tay muốn giải thích. Đức Duy nhìn bố mẹ mình, rồi lại nhìn sang Quang Anh đang ôm Duy Anh trên ghế.
"Chuyện là hồi nãy con đi đổ rác, con bảo Duy Anh là đi với con xong con mua kem cho"
"Đến lúc thanh toán con mới phát hiện ra là điện thoại hết pin, con không mang tiền mặt, mà Duy Anh lại lỡ bóc kem ra ăn rồi"
"Xong lúc đấy anh Huy. Anh Huy ấy bố. Bố biết anh Huy mà đúng không. Anh Huy nhà bác Tưởng ở ngõ bên cạnh ấy bố. Anh Huy cũng mua đồ ở đấy xong trả tiền hộ con luôn. Con có bảo là về nhà con trả lại tiền cho anh nhưng anh không nghe. Anh bảo là cho con. Chứ không phải như mọi người nghĩ đâu. Thật. Con thề"
Đức Duy rối quá giải thích loạn xạ cả lên, cậu nhìn sang Quang Anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, vẻ mặt có vẻ hoà hoãn hơn, lúc này cậu mới bình tĩnh hơn một chút.
"À thằng Huy. Cái thằng mà hồi trước thích con xong hay sang đây chơi á" Bố nhìn cậu giải thích xong cũng gật gù như nhớ ra.
Đức Duy nghe bố nói xong thì chỉ thấy hoảng gấp mười lần lúc nãy. Cậu mếu máo nhìn bố mình, bố thấy cậu như thế thì mới chợt nhận ra hình như vừa rồi mình "nhỡ nhời". Bố chột dạ quay mặt đi, vừa hay chạm mắt với Quang Anh, bố lại càng chột dạ.
"À không, bố nhầm, thằng Huy đấy có người yêu rồi. Bố nhầm người khác" Như nhớ ra điều gì, bố liền quay lại nói với Quang Anh.
"Đúng đúng, anh Huy đấy có người yêu rồi" Cậu cũng gật đầu như gà mổ thóc phụ hoạ cho bố.
"À, thế ra là còn một thằng Huy khác nữa" Quang Anh thản nhiên trả lời, anh bóc quả quýt tách ra từng múi rồi đút cho Duy Anh đang ngồi trong lòng mình.
Đức Duy khóc thật rồi đấy, ý cậu không phải thế mà, không còn thằng Huy nào ở đây nữa cả. Ai đó đào cho cậu cái lỗ để cậu chui xuống được không. Chứ cái điệu sóng yên biển lặng này của anh cậu sợ lắm, biển luôn bình yên trước một cơn sóng thần mà. Huhuhuu. Cíu Hoàng Đức Duy với.
"Cũng muộn rồi, con xin phép bố mẹ cho tụi con về trước để bố mẹ còn nghỉ ngơi" Anh phủi phủi tay rồi ngẩng đầu nói với bố mẹ.
"Em bé có về với ba không, hay ở lại với ông bà" Anh cúi đầu nhặt sợi chỉ của múi quýt còn vương lại trên mép Duy Anh rồi hỏi cậu bé.
"Không ạ, con ở lại với ông bà" Duy Anh nghe thấy ba mình muốn về thì nuột xuống khỏi người anh rồi chạy sang ngồi vào lòng bà.
Quang Anh đứng lên chào hỏi hai người lớn một lần nữa rồi đi thẳng ra ngoài. Đức Duy ở phía sau quay đầu mếu máo cầu cứu bố mẹ của mình, nhưng hai người họ cũng bất lực rồi, phải tự cứu lấy mình thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Rhycap] Những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào
HumorFake situation ❗️❗️❗️ Truyện viết về cuộc sống thường ngày nhẹ nhàng, ngọt ngào cũng không kém phần thú vị của 3 ba con Quang Anh, Đức Duy, và cậu con trai Duy Anh 5 tủi 🫠🫠