#34.

450 58 7
                                    

Trở lại bàn làm việc sau khi nói chuyện với chị Ngọc, Đức Duy mệt mỏi không muốn làm gì. Cậu cứ nhắm mắt ngồi im như thế một lúc lâu, suy nghĩ về những gì chị Ngọc vừa nói. Cậu thật sự không biết phải làm sao cả, không biết là ai đã làm ra những chuyện này và với mục đích gì. Suy cho cùng thì người bị ảnh hưởng là cậu và anh, nhưng cậu không muốn chuyện này đến tai anh. Cậu muốn một mình giải quyết chuyện này cho xong, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

Đức Duy đau đầu day day thái dương. Cho đến khi điện thoại vang lên tiếng thông báo có tin nhắn.

Là anh. Anh nói muốn đưa cậu đi ăn. Đức Duy nhìn tin nhắn một lúc mà không biết trả lời lại anh như nào. Hôm nay cậu chẳng muốn ăn chút nào hết, mà lại không có lí do gì để từ chối anh cả. Cậu cầm điện thoại cứ tắt rồi lại bật, bật rồi lại tắt nhưng mãi vẫn không trả lời anh.

Một vài phút trôi qua, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, là anh gọi đến. Có lẽ do đợi lâu mà không thấy cậu trả lời nên anh gọi luôn.

"Em nghe" Cậu nhẹ giọng trả lời anh. Chắc do đang mệt nên giọng cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn bình thường.

"Sao thế? Mệt hả?" Nghe được chút khác biệt trong giọng nói của cậu, anh cũng nhẹ nhàng hỏi lại.

"Không ạ. Nhưng hôm nay em không muốn đi ăn được không. Được không anh"

"Sao lại không. Sáng nay em đã lấy lí do đi muộn để không ăn rồi. Trưa nay phải ăn bù lại cho anh chứ" Thấy cậu lại bắt đầu nhõng nhẽo xin xỏ, anh liền lên tiếng bác bỏ. Anh vẫn nhẹ nhàng nói chuyện như thế khiến cậu đột nhiên có chút tủi thân.

"Nhưng mà em không muốn ăn mà" Hoàng Đức Duy bắt đầu rưng rưng, giọng nói cũng khẽ run.

"Sao vậy. Ai bắt nạt em hả? Anh xử lí hộ em nha?" Nghe được chất giọng của cậu là anh liền đoán được ở đầu dây bên kia có người mếu rồi. Từ lúc cậu xem tin nhắn mà mãi không trả lời là anh đã thấy không đúng rồi, đến lúc gọi điện rồi nghe được giọng của cậu, anh chắc chắn là đã có gì đó ở đây rồi. Anh không biết cậu bị sao, nhưng nếu cậu đã không muốn nói đến thì anh cũng sẽ không hỏi, anh muốn cậu tự nguyện nói cho anh chứ không phải bị ép thì mới nói.

"Không có, em chỉ là không muốn ăn thôi" Nghe cách anh nói chuyện với mình như dỗ trẻ con, Đức Duy khịt mũi bật cười trả lời lại anh.

"Em không muốn ăn gì thật hả? Nhỡ đói thì sao?" Nghe được tiếng cười khe khẽ của cậu, biết cậu đã đạt được ý muốn, anh quay trở lại với giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành.

"Em không đói"

"Không được nói dối nhé?"

"Không nói dối" Cậu khẽ mỉm cười, trả lời anh bằng giọng điệu chắc nịch.

"Vậy khi nào em đói thì bảo anh nhé, anh đặt đồ cho em"

"Anh đi ăn không?" Đức Duy không trả lời câu nói của anh mà quay ngược lại hỏi anh.

"Em có đi ăn cùng anh đâu" Quang Anh trả lời cậu, trong giọng nói còn nghe được một chút 'dỗi' nhẹ.

"Không được, em bỏ bữa đã đành, sao anh cũng bỏ vậy. Đi ăn đi ha. Ngoan"

[Rhycap] Những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ