#30.

471 52 17
                                    

Sau khi chào tạm biệt mẹ Nghĩa để ra về, Duy Anh bị Đức Duy đuổi sang đi cùng Quang Anh, còn cậu thì một mình đi về.

Về đến nhà là cậu liền lao lên phòng của Duy Anh. Tắm rửa xong xuôi, Đức Duy lại leo lên giường nằm bò dài ra nghịch điện thoại.

Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là tiếng mở cửa. Đức Duy đang thắc mắc sao hôm nay Duy Anh lại gõ cửa, cậu quay lại nhìn thì thấy một khuôn mặt mà mình chẳng mấy ưa. Đức Duy xuỳ một tiếng rồi quay đầu tiếp tục bấm điện thoại.

"Duy ơi, dậy đi em. Đi về phòng ngủ, không ngủ ở đây nữa" Quang Anh đứng ngoài cửa nói chuyện với cậu.

"Không, em ngủ ở đây" Lời anh vừa dứt, cậu liền quay ngoắt lại phản kháng, cả mặt tràn đầy vẻ kháng cự.

"Đi về phòng cho Duy Anh còn ngủ. Mấy hôm em ngủ ở đây hôm nào hai người cũng thức khuya, như thế là không được đâu nhé" Quang Anh nhăn mặt nhìn người đang nằm trên giường, cậu vẫn nằm lì ở đó nhìn anh đầy kháng cự.

"Đừng để anh bước vào phòng nhé. Anh mà vào là em không xong với anh đâu" Quang Anh khoanh tay đứng dựa vào cửa đe doạ cậu. Đức Duy vẫn còn lì lắm, nằm trên giường đối mắt với anh. Thấy anh cứ đứng bất động ở đấy nhìn mình, như kiểu chắc chắn rằng cậu không ra thì anh cũng không đi đâu cả, biểu cảm trên khuôn mặt cậu dần chuyển từ phản kháng sang hờn dỗi. Đức Duy lì lợm bắt đầu mếu rồi.

Quang Anh nhìn người vẫn đang nằm ở trên giường kia, vẻ mặt hoà hoãn của anh dần dần biến mất, thay vào đó là cái nhăn mày khó chịu. Hai người cứ nhìn nhau một lúc lâu như thế, cho đến khi Quang Anh mất kiên nhẫn. Anh vừa đứng thẳng người dậy định tiến đến chỗ cậu thì cậu đã bật dậy chạy mất.

"Anh khó chịu với em. Em ghét anh" Đức Duy hậm hực chạy về phòng. Quang Anh chỉ biết bất lực đứng đó, anh chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà, thức khuya nhiều không tốt đâu.

____________________

Quang Anh trở về phòng, nhìn tình cảnh trước mặt, lại có một sự bất lực nữa dâng lên trong anh.

"Đây là vạch phân cách, anh chỉ được nằm ở bên đó thôi, không được lấn sang bên của em" Đức Duy ngồi xếp bằng ở trên giường, cậu chỉ vào mấy cái gối cùng với mấy con gấu bông được xếp thành một hàng ở giữa giường.

Đột nhiên Quang Anh lại cảm thấy có chút buồn cười, cách giận dỗi của cậu có khác gì mấy đứa trẻ lớp 1 không. Giận nhau là chia bàn chia ghế, kẻ vạch đàng hoàng đó. Nhưng mà trẻ con mà, dễ giận thì dễ quên, sớm muộn gì anh cũng sẽ cất cái vạch kia đi cho mà xem.

"Em tắt điện thoại đi ngủ đi nhé, muộn rồi đấy. Anh không muốn phải mắng em đâu" Quang Anh lên tiếng nhắc nhở cậu, anh đi đến nằm xuống bên giường mà cậu chia là 'bên của anh'.

"Không thèm" Đức Duy giận lẫy nằm xuống quay lưng về phía anh.

"Kéo hết chăn của anh rồi" Anh nhẹ nhàng nói chuyện với cậu, trong giọng nói còn có nuông chiều chút bất lực. Cậu im lặng không nói câu nào nhưng tay thì lại đẩy chăn về phía anh.

"Mấy cái gối này vướng quá đi. Nó tạo khe hở làm anh lạnh quá" Quang Anh kiếm cớ để bỏ mấy cái gối ra. Anh vừa động vào mấy cái gối, cậu liền ngồi bật dậy đè mấy cái gối xuống.

[Rhycap] Những mẩu chuyện nhỏ ngọt ngào Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ