Quyển 1 - Chương 9

1 0 0
                                    

Tất cả những dè dặt cẩn trọng, nhút nhát do dự, đều là bởi vì không nắm chắc và bất an.

Người nhà là như vậy, cho dù có tức giận, nhưng ở trong lòng vẫn luôn bảo vệ bạn.

Ngày hôm sau, mưa dầm vẫn kéo dài.

Tư Nguyên vừa lái xe, vừa dùng tai nghe trò chuyện với cô: "Buổi sáng Tiểu Lộng nhìn thấy em có vui không?"

"Cũng bình thường." Cô nói chuyện vẫn luôn không nhanh không chậm như vậy, "Không chịu đến trường, chỉ đồng ý đi khi em chờ con bé tan học." Hôm nay khó có được một ngày nghỉ ngơi, cô đang bận rộn dọn dẹp phòng cho Tiểu Lộng, chuẩn bị đồ dùng hàng ngày.

A, chỉ bình thường thôi sao? Tư Nguyên bất giác nở nụ cười. Ở trước mặt anh, Tiểu Lộng luôn ríu rít giống như một chú chim sẻ, nhưng ở trước mặt cô, con bé ngược lại có chút do dự, thận trọng, hướng nội.

Anh nghĩ có lẽ chỉ có mình mới hiểu được tâm tình của Tiểu Lộng.

Tất cả những dè dặt cẩn trọng, nhút nhát do dự, đều là bởi vì không nắm chắc và bất an.

Một đứa trẻ mới mười hai tuổi nhưng đã vô cùng hiểu chuyện.

"Đợi con bé tan học, rồi anh cũng đến." Có lẽ có sự hiện diện của anh, Tiểu Lộng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cô suy nghĩ một chút, "Vâng."

Ở đầu dây bên kia anh đang mỉm cười, cô cũng vậy.

Cô hiểu sự quan tâm của anh.

Anh cũng biết cô tin tưởng anh.

"Ừ, buổi tối ăn lẩu, được không?" Qua một lúc, cô lên tiếng phá tan sự im lặng.

"Được, ăn lẩu cũng vui đấy." Anh đồng ý.

Cho dù hiện tại đã sắp vào hạ, thật sự không phải là mùa thích hợp để ăn lẩu.

"Được, quyết định như vậy nhé." Tay nghề của cô cũng không tốt, quá tệ thì đúng hơn, cô không muốn bêu xấu trước mặt anh.

Bởi vì để ý, cho nên luôn hi vọng bản thân ở Tư Nguyên trước mặt, có thể càng hoàn mĩ hơn.

Cho dù, thực ra cô không phải là người hoàn mỹ, đặc biệt là từ sau khi chuyện kia xảy ra, cuộc sống của cô đã sớm nhiễm bẩn không thể tẩy sạch nổi.

"Được, anh sẽ mua hoa quả."

Tâm tình của anh vô cùng tốt, nhưng cũng không duy trì được bao lâu, tai nghe còn chưa tháo xuống, lại có một cuộc điện

thoại khác gọi tới.

"Nghe nói em lại xem mặt thất bại !" Đối phương trực tiếp chất vấn, "Rốt cuộc em đang làm cái gì thế? Mới sáng sớm chị đã bị người ta mắng cho một trận, nói em đi xem mặt không chỉ điện thoại không ngừng gọi đến, mà còn bỏ chạy giữa đường nữa!

Không phải em đang cố ý đấy chứ? Em có biết không em làm như vậy, thật khiến cho người giới thiệu như chị và anh rể em mất mặt."

Giọng nói của Tư Nguyên vẫn rất ôn hòa, nhưng nụ cười đã thay đổi, "Chị cả, em xin lỗi, lúc đó em thực sự có chuyện quan trọng."

"Chuyện quan trọng ư? Còn không phải chuyện của Kiều Duy Đóa sao!" Người chị cả hừ lạnh.

Anh im lặng.

"Chị nói này rốt cuộc em đang làm cái gì thế, em và cô ta không thân cũng chẳng quen, tại sao em phải để tâm đến cô ta như vậy? !" Người chị cả bất mãn thốt lên "Rốt cuộc em có ý hay không có ý với cô ta đây?"

"Chị muốn nghe em nói thật sao?" Chị ấy thật sự muốn nghe sao?

"Em..." Người chị cả cũng là người thông minh hiểu được đi một bước xem ba bước, càng hiểu được sự cân nhắc giữa lợi và hại, "Chị đã hỏi gì đến chuyện của bạn em ư."

Anh thản nhiên nhếch môi, "Chị cả, em sẽ gửi tin nanh xin lỗi Trương tiểu thư, không để cho chị và anh rể khó xử nữa."

"Xin lỗi có ích lợi gì chứ, hiện giờ kiểm sát trưởng Trương đối với em ấn tượng rất tệ, sẽ không có lần hẹn thứ hai với em nữa đâu!" Người chị cả tuy vẫn còn đang nổi nóng, nhưng giọng điệu đã ôn hòa đi rất nhiều.

Sẽ không có lần hẹn thứ hai...tự đáy lòng anh cảm thấy vui sướng.

Anh ra vẻ thở dài, "Em và Trương tiểu thư không có duyên phận, có miễn cưỡng cũng không đến được với nhau."

Nghe anh nói như vậy người chị cả cũng đáp lại, "Quên đi, kiểm sát trưởng Trương kia cũng chỉ hơi nổi nóng một chút với chị thôi, cũng nhờ chuyện tối qua của em mà chị thông suốt, chị cũng không có cảm tình gì với loại người lòng dạ hẹp hòi này."

|FULL| Hoa Lửa - Đản Đản 1113Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ