Quyển 2 - Chương 9

2 0 0
                                    

Hình Tuế Kiến tuyệt đối là một kẻ mất kiểm soát với màu trắng và đen.

Đá cẩm thạch màu đen, vách tường màu trắng, bàn ăn màu đen, ghế ngồi màu trắng, phòng bếp màu đen, ghế sofa màu trắng.

Tự anh thiết kế ngôi nhà này thành màu đen trắng giống như trong tạp chí sao? Duy Đóa không thể không thừa nhận thật ra thưởng thức của anh không hề kém như trong tưởng tượng của cô.

Sáng sớm, cô từ trên chiếc giường đôi lớn ngồi dậy. Giường là màu đen, tràn đầy hơi thở nam tính, tủ đầu giường màu trắng, làm cho cả phòng ngủ có vẻ thật thanh thoát, nhưng thiếu một loại cảm giác ấm áp, hơn nữa là cảm giác trống rỗng.

Trong hơi thở của cô còn tồn tại hơi thở nam tính vô cùng mãnh liệt, Duy Đóa xoa xoa trán.

Từ lúc vào đây ở đến giờ, cô vẫn giữ thói quen cũ thức trắng đến bình minh.

Xốc chiếc chăn màu trắng lên, chân trần bước xuống đất, đến nhà tắm rửa mặt, cô vô cùng để ý đến dung nhan của mình, theo thói quen buộc chiếc khăn lụa ở cổ, động tác của cô hơi dừng lại một chút.

Nhìn trong gương ở cổ có một vết sẹo vô cùng kinh khủng, khóe môi cô lạnh lùng nhếch lên, cô nắm chặt khăn lụa trong tay, ra khỏi nhà tắm.

Nhưng hiện tại cô đang ở "nhà", không phải có quyền "tùy hứng" sao?

Cô bước vào căn phòng bếp màu đen, đun một nồi nước sôi, nấu cho mình chút mì.

Trong quá trình chờ đợi, Duy Đóa lặng lẽ đánh giá "nhà mới" của mình.

Cô ở chung với Hình Tuế Kiến.

Năm ngày trước, cô mang theo hai bộ quần áo tiến vào, vừa mở cửa phòng, cô đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Căn hộ vô cùng lớn, rộng khoảng từ bốn đến năm trăm mét vuông, chia thành hai tầng, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Ôn, thì quả thực quá mức xa hoa. Tuy nhiên điều hoàn toàn trái ngược lại là căn hộ được trang trí vô cùng đơn giản.

Tầng một là phòng khách, sàn nhà được lát đá cẩm thạch màu đen, ngoài một bộ sofa màu trắng thì không có thứ gì hết, trống trải đến mức làm cho người ta lầm tưởng đang xông vào đại sảnh khách sạn.

Cô ngay lập tức bước lên tầng hai, sau đó cả người đều cứng đờ. Tầng hai rộng hơn hai trăm mét vuông, chỉ có một phòng khách nhỏ, một phòng bếp và thư phòng, nhưng một nơi rộng lớn như vậy mà lại chỉ có một phòng ngủ!

Hình Tuế Kiến thật là một người siêu lập dị, tầng một chỉ là vật trang trí, lãng phí cả tầng hai, vậy mà anh lại ở trong một căn hộ lớn như vậy đúng là phí của trời.

Hơn nữa, ngày đầu tiên đã xuất hiện vấn đề, chỉ có một phòng ngủ, vậy cô phải ngủ ở nơi nào? ...

Tất cả đều không giống với sự tưởng tượng của cô! Cô không thể nào giả bộ ngày ngày ở chung với anh như vậy!

Ngay lúc cô đang thất thần, thì tầng dưới truyền đến tiếng mở cửa.

Sau đó.

"Cộp cộp cộp" Tiếng bước chân vững vàng và mạnh mẽ của anh đạp trên cầu thang gỗ đi lên lầu.

Anh đã trở về! Duy Đóa nhất thời khẩn trương, cả người lâm vào trạng thái chuản bị chiến đấu.

Bước hết bậc thang cuối cùng, đôi mắt lạnh lẽo của anh nhìn lướt qua bốn phía, sau đó, ánh mắt của anh dừng lại tại một chỗ trong phòng bếp.

"Hừ." Anh lên tiếng.

Duy Đóa cứng đờ, nếu muốn làm bộ không rõ ý tứ của anh, thật sự là quá giả dối.

Cô đi chầm chậm, động tác bước đi như rùa bò.

Thế nhưng tính nhẫn nại của anh rất tốt, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Duy Đóa chậm rãi đi đến trước mặt anh, nhận lấy chiếc túi của anh.

|FULL| Hoa Lửa - Đản Đản 1113Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ