Chương 10

17 3 0
                                    


-Các triệu chứng của tâm thần phân liệt bao gồm sự tan rã về nhận thức, những khoảng trống tái diễn trong trí nhớ, các triệu chứng kèm theo bao gồm cách ly với xã hội, tự ti và trầm cảm, đều thường đến từ căn bệnh này... - Kính Lưu bình tĩnh nhìn Cảnh Nguyên đang ngồi dưới giảng đường – Đang chơi Vương Giả à?

Cảnh Nguyên giật mình lỗ đít khép chặt, cuống cuồng cất điện thoại vào, đổ mồ hôi, cười ngượng ngùng trong cái nhìn chăm chú của cả phòng.
-Những gì vừa mới nói, nghe hiểu không?
-Hiểu, hiểu hết – Cảnh Nguyện hết sức cẩn thận xoa xoa ngón tay – Nhưng em có thắc mắc này...
-Nói.
-Có thể nào xuất hiện tình huống nhân cách phụ thay thế hoàn toàn cho nhân cách chính không?
-Có – Kính Lưu dừng một chút – Đây là tình huống chỉ có thể xảy ra khi nhân cách chính bị xóa bỏ hoàn toàn.
-Nếu như nhân cách chính tự sát thì phải làm sao đây?
Từng trận tiếng cười vang lên từ phía dưới, Cảnh Nguyên xấu hổ cúi đầu xuống.

-Tình huống này sẽ không xảy ra, nhân cách chính tự sát? – Kính Lưu hừ một cái – Nhân cách chính chỉ có thể ngủ đông, hoặc là trốn đi hoàn toàn không ra ngoài. Xóa bỏ nhân cách hoặc trị liệu từ bên ngoài chính là để một nhân cách khác giết nhân cách chính.
-Giành lấy quyền làm chủ cơ thể này.
-... Chuyện này và mưu sát có khác nhau không?
-Không có – Kính Lưu đẩy kính mắt – Mưu sát linh hồn cũng là mưu sát.

Nhận hốt hoảng ngủ bù ở trên giường.

Không nói đến những chuyện khác lần này Nhận ngủ đặc biệt sâu, có lẽ đã ngủ được hai đến ba giờ, từ buổi sáng đến xế chiều, mới mơ màng có một chút ý thức.
Nhận có thể nghe được tiếng bước chân của Cảnh Nguyên, nghe được người này khóc lóc bên giường mình gọi mình là anh ơi, còn nói rất nhớ mình...
Nhận nghe thấy nhưng không mở mắt ra nổi, mệt muốn chết luôn, nhưng rất muốn bật dậy gào lên với Cảnh Nguyên cho người này cút ra ngoài để mình ngủ yên ổn.

Không biết có phải đọc được suy nghĩ trong lòng mình không, Cảnh Nguyên đắp chăn thay mình rồi ra khỏi phòng.
Thật cạn lời, cuối cùng cũng chịu đi. Nhận thở phào trong lòng, mê mang trừng mắt lên rồi lại ngủ tiếp.

Không biết đã qua bao lâu, thật sự là Nhận đã miệng đắng lưỡi khô đến mức tỉnh ngủ, nhưng ngủ tới nỗi cả người mất sức không muốn dậy, chỉ hé con mắt ra một đường nhỏ, sau đó nhìn thấy Cảnh Nguyên đang ngồi bên cạnh giường dường như đang nghịch ngợm gì đó.

Nhìn kĩ lại.
Tay của mình.

-Cậu đang... khụ khụ khụ - Nhận đang hấp hối trong mơ bỗng bàng hoàng bật dậy, vừa mở miệng cổ họng đã khàn đặc không thành tiếng, che cổ lại ho vài lần chỉ toàn thấy đau đớn, lúc này mới nhận ra cổ mình bị bóp đến bầm tím.

Toi đời, lần này giải thích với Kafka kiểu gì đây. Nhận ngớ người suy nghĩ.

-Anh uống nước trước đi – Cảnh Nguyên lấy ly nước trên tủ đầu giường đưa cho Nhận, sau đó tiếp tục vùi đầu đổi băng gạc cho vết thương trên cổ tay.
Nhận uống thử một ngụm, nước còn ấm ấm, thế là cau mày nhịn đau uống hết ly nước.
Cảnh Nguyên đang dùng tăm bông nhúng côn i-ốt rồi bôi nhẹ nhàng lên vết thương của Nhận, sau đó đổi băng gạc mới buộc lại nhét về dưới chăn, còn an ủi: "Có hơi sưng mủ, nhưng không sao, đã làm vảy rồi, hai ngày nữa anh hãy đi cắt chỉ".

JingRen | Thầy bói khiến tôi phát điênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ