-A Nhận, tôi thấy cậu điên luôn rồi đấy – Kafka nhìn một cục quả kiwi trên lưng còn chồng một xấp bánh nướng và một con mèo đen đang đứng sừng sững giữa bàn ăn, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy cái tai nhỏ - Cậu đem cái thứ này xuống dưới đi, bẩn quá!
-Ừ.
-Thật không hiểu nổi sao cậu thích cái con này vậy nữa.
-Ừ.
-Tôi nói chuyện cậu có nghe thấy không đấy?
-Ừ.
-Đ***!Sói Bạc mệt mỏi cho capybara ăn rau, chỉ vào Sam đang ngồi trên ghế sô pha: "Người này cũng điên luôn rồi, nhìn nhau với capybara cả đêm xong không thấy nói chuyện gì nữa". Kafka thử gọi một tiếng với con Gundam đang ngồi xếp bằng: "Sam?". Sam chầm chậm quay đầu, nói ra câu đầu tiên.
-Ừ.
-... A Nhận! Trả cái con capybara này về lại chỗ Cảnh Nguyên ngay cho tôi!Thế là vẫn phải trả về lại.
Cảnh Nguyên vừa lau mồ hôi vừa nhìn A Nhận đang bình tĩnh ôm chuột lang nước, bộ dạng tựa như sống là sống, không chết là sống.
-Em nghĩ bên bọn anh sẽ thích nó chứ.
-Ừ.
-Thôi đừng ừ nữa – Cảnh Nguyên ôm chuột lang nước vào trong lòng, sờ sờ lông trên bụng nó – Anh đi sờ Mimi đi.
-Mimi đâu?
-Ngay sau lưng anh.Nhận quay đầu nhìn con mèo trắng khổng lồ rơi vào lặng thinh.
-Sao mèo trắng cậu biến thành Alaska bị bạch tạng rồi?
-Em đã nói nó là mèo bao giờ đâu... Đây là sư tử trắng thuần chủng.
-...
-Nhưng mà thật không ngờ hôm nay anh sẽ đến đây – Cảnh Nguyên mở cửa phòng ra, nhìn về phía Nhận với vẻ lo lắng – Em thật lòng đề nghị anh nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy đến, dù sao em sợ anh không chịu nổi...Nhận lắc đầu, tự giác nằm lên giường.
-Nhớ được càng sớm càng tốt.
-Nhưng mà nhớ lại rồi – Cảnh Nguyên nuốt một cái – Em sợ anh khó chịu.
-Sống ngơ ngơ ngác ngác còn không bằng sống cho tỉnh táo – Nhận nói khẽ - Bắt đầu đi.
Nhận nhắm mắt lại một lúc, mở miệng nói: "Ba hai một của cậu đâu?".Cảnh Nguyên ngồi trên ghế bên cạnh sắc mặt trắng bệch nhìn điện thoại, vội vàng đứng dậy cầm lấy túi đi ra ngoài.
-Ba hai một cái gì... Chủ nhiệm lớp Ngạn Khanh gửi wechat cho em.
-Thằng nhóc kia lại có chuyện gì rồi!Nhận cầm giấy ăn để trên lưng chuột lang nước gấp một con kim nhân nhỏ bỏ vào trong tay Ngạn Khanh, nhìn thấy dấu vết ngay chỗ khóe miệng đứa bé này, bình thản nói.
-Giờ thì hay rồi, cả ba người bị thương luôn.
-...Nhận và Ngạn Khanh ngồi trên ghế dài trong phòng hiệu trưởng, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu vào kim nhân giấy ngơ ngác đáng yêu trên tay Ngạn Khanh, từ bên trong vang lên tiếng cãi nhau.
-Cái lần trước tôi gấp cho nhóc đâu?
Trong nháy mắt Ngạn Khanh cứng cả người: "Ừm, để, để ở nhà".
Nhận ồ một tiếng.-Vì sao chú lại đi theo sư phụ?
-Vì chú đang chờ cậu ta ba hai một với búng tay – Nhận nói – Còn nhóc? À không bố mẹ nhóc đâu?
-Cháu cũng không biết hai người đó ở đâu nữa – Ngạn Khanh chớp chớp mắt.
-... Ừ.
-Ngạn Khanh, sao nhóc đánh nhau vậy?
-Vì bọn họ phiền lắm – Ngạn Khanh chà xát ngón tay, cúi đầu xuống thấp hơn – Bọn họ chửi mắng cháu và sư phụ.

BẠN ĐANG ĐỌC
JingRen | Thầy bói khiến tôi phát điên
FanfictionJingRen| Fanfic Thầy bói khiến tôi phát điên Author: 当你改名阿楼后 Lofter: https://sj128.lofter.com/post/3167c01c_2b9e8d209 Artist: -ONIGIRI- Lofter: https://shifantuanna71597.lofter.com/post/4b9b66d1_2bad7a9ee Chuyển ngữ và repost đã có sự cho phép của c...