Ban đầu, là Ứng Tinh nói với Cảnh Nguyên, em hãy làm một bác sĩ tốt.
Cảnh Nguyên nói, thôi thôi, học đại học xong thì thanh niên cũng phải thành già đời.
Vào năm ba đại học, lúc đến phòng cấp cứu ở bệnh viện làm thực tập, đây lần đầu tiên Cảnh Nguyên gặp được trận hành hung đầu tiên ở bệnh viện. Một cô bé bị ngã gãy chân nhưng phụ huynh nhất quyết không chịu khâu vết thương, Cảnh Nguyên đứng ở sau hết sức tận tình khuyên bảo.
-Mấy người không thấy phiền à! Bệnh viện muốn kiếm mấy xu lẻ kia thôi chứ gì?! – Bố của cô bé đẩy Cảnh Nguyên ra, cánh tay đụng vào tường, đau đến mức rên lên.
Nhưng mà đúng lúc đó Ứng Tinh quay lại, bị đau bụng còn đang truyền nước muối, há mồm chờ Đan Phong đút cơm thố cho ăn, nhìn sang thấy mèo con nhà mình bị người ta bắt nạt suýt chút nữa phóng lên trần nhà, vừa rút kim ra vừa dùng tay đấm vỡ kính lấy rìu chữa cháy ra.
-Ông biết mày chỉ muốn lừa tiền của ông đây thôi... Á!
Cảnh Nguyên nhìn thấy bóng mờ của cây rìu vụt qua trước mắt, sau đó đập vào mặt đất, ánh mắt run run cúi xuống thấy cây rìu suýt soát cắm sát bên giày ông bố.
Sau đó Cảnh Nguyên trải qua một ngày yên bình, tất cả mọi người lịch sự lễ độ với cậu... Dù sao ngay sau lưng Cảnh Nguyên chính là một người đàn ông hung hung dữ dữ, tay trái làm nắm đấm tay phải cầm rìu, mặt không biểu cảm nhai nuốt cơm thố.
Cảnh Nguyên nghĩ, nếu như người xuất hiện lúc ấy là Kính Lưu mà không phải Ứng Tinh, nói chung sẽ chỉ giễu cợt châm chọc mình hoặc là lạnh lùng răn dạy.
Chị ấy nói, bác sĩ chỉ là bác sĩ, biết lượng sức mình, em làm việc em phải làm là được rồi.
Nhưng mà người Cảnh Nguyên gặp chính là Ứng Tinh.
Ứng Tinh nói, em đừng đau buồn, anh bảo vệ em.
Anh ấy nói, em hãy làm một bác sĩ tốt.Dẫu Ứng Tinh đã đi rồi, nhưng Cảnh Nguyên vẫn còn băn khoăn câu nói này, thật ra mình chỉ là người không chính kiến lại còn thích Ứng Tinh chết đi được...
Từ lúc còn làm sinh viên thực tập Cảnh Nguyên đã ở trong phòng cấp cứu, cố gắng đến vị trí chính thức, đưa đón vô số bệnh nhân trên hành lang bệnh viện, đẩy vào phòng phẫu thuật.
Người để lại ấn tượng sâu nhất là Đan Phong, Cảnh Nguyên cảm nhận được sự bất lực, cho dù là làm bạn bè hay là bác sĩ.
Vẻ ngoài của Đan Phong đẹp, đẹp theo kiểu lạnh lùng, tóc đen da trắng.
Cho nên Cảnh Nguyên không nhận ra cái người máu thịt be bét này là Đan Phong.Lúc đầu trên xe cứu thương Đan Phong còn có thể tiếng nói yếu ớt gọi vài tiếng "Cảnh Nguyên", về sau ngay cả mạch đập cũng ngừng, con ngươi màu lam xám tan ra, đầu đeo mặt nạ dưỡng khí lệch sang một bên, tựa như con rối mất đi tất cả phản ứng.
Cảnh Nguyên vừa gọi tên vừa làm hô hấp nhân tạo cho Đan Phong, muốn khóc như con mắt ráo hoảnh, chỉ có thể vô lực nhìn dấu hiệu sự sống của Đan Phong mất đi từng chút từng chút một, mãi cho đến khi trông theo Đan Phong được đưa vào phòng phẫu thuật, Cảnh Nguyên mới phát hiện tay mình không còn giơ lên được nữa.

BẠN ĐANG ĐỌC
JingRen | Thầy bói khiến tôi phát điên
FanficJingRen| Fanfic Thầy bói khiến tôi phát điên Author: 当你改名阿楼后 Lofter: https://sj128.lofter.com/post/3167c01c_2b9e8d209 Artist: -ONIGIRI- Lofter: https://shifantuanna71597.lofter.com/post/4b9b66d1_2bad7a9ee Chuyển ngữ và repost đã có sự cho phép của c...