Không biết phải nói sao nữa, nhưng mà nhìn vào Nhận, ánh mắt kia, là đã thấy có chỗ không đúng. Cảnh Nguyên run rẩy sờ vào tay người này, hỏi một câu thăm dò: "Ứng Tinh?".
Còn chưa nói hết câu tay đã bị đánh cái bép ra ngoài. Vẻ mặt Ứng Tinh không vui nắm lỗ tai Cảnh Nguyên: "Gọi anh!". Trong đầu Cảnh Nguyên nổ ầm ầm, bị hiện thực đánh cho choáng váng đầu óc tìm không ra Bắc.
-... Anh... - Vào khoảnh khắc này Cảnh Nguyên thấy lòng chua chua, tất cả khổ sở bị hòa tan, chỉ muốn mân mê mối tình đầu đã mất từ lâu vào lòng, không kìm chế được nghẹn ngào nói – Em rất nhớ... ấy, sao anh đi rồi?
Ứng Tinh hùng hổ xoa cổ đi ra ngoài: "Là thằng chó nào, đâm chết ông đây... Ấy? Từ bao giờ bệnh viện trang hoàng đẹp thế? Cảnh Nguyên, nhóc con đổi quần áo cho anh à? Có gu đấy". Ứng Tinh nhìn thấy Cảnh Nguyên cuống cuồng chạy tới giữ chặt mình: "Anh Ứng Tinh nghe em nói đã... Anh ngồi xuống trước đi!"
Ứng Tinh ngơ ngác bị ấn lên ghế sô pha, chớp chớp mắt, Cảnh Nguyên nhìn người này dùng gương mặt của Nhận, trên mặt còn sót dấu vết mục rữa mờ nhạt, lại nhớ đến mặt Ứng Tinh, tất cả lời nói nghẹn lại ở trong lòng không nói ra được, nhìn bộ dạng như muốn khóc lại không khóc được.
-Không phải chứ, ánh mắt gì đấy? - Ứng Tinh nhìn thấy Cảnh Nguyên sắp khóc đã sợ lên, đưa tay sờ mặt Cảnh Nguyên nôn nóng nói – Híc, Cảnh Nguyên em bị điều tới bệnh viện này lúc nào, lâu rồi không gặp đã già tới mức này?
-Chuyện có hơi phức tạp – Cảnh Nguyên nuốt nước bọt – Anh còn nhớ Nhận không?
Cảnh Nguyên ngập ngừng nói hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho Ứng Tinh, biểu cảm của Ứng Tinh cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Hai người đối mặt nhau im lặng một lúc, Ứng Tinh mở miệng nói:
-Em để cho Nhận nhớ lại, nên anh mới trở về được sao?
-Ừ.
-Em nhớ anh à?
-... Nhớ, nhớ vô cùng – Cảnh Nguyên run run thở ra – Ngày nào em cũng nhớ.
-Em đang nhớ đến chuyện lúc chúng ta còn chưa nói rõ ràng với nhau anh đã biến mất, em nghĩ có lẽ là vì anh tốt quá rồi, ông trời mới không nỡ đưa anh cho em, nên mới cướp mất anh từ bên cạnh em... - Cảnh Nguyên che trán, cắn răng nói – Sao em không nhớ cho được? Từ cấp ba em đã thích anh, anh nói, em có thể không nhớ anh được sao? Em nói, em chỉ chờ anh tám năm, nhưng mà em vẫn không nỡ... Anh Ứng Tinh? Anh Ứng Tinh? Anh nghe thấy em nói không?Trong chớp mắt Ứng Tinh hoảng hốt cúi đầu xuống, Cảnh Nguyên cẩn thận từng chút một chọc vào người kia, bỗng đầu người đó ngẩng mạnh lên trong mắt lóe lên ánh sáng đỏ, hù cho Cảnh Nguyên thét ầm lên. Nhận bình tĩnh hỏi: "Ba hai một với búng tay của cậu đâu?"
-...Nhận hét lên ngay trên bàn ăn, suýt chút làm rơi móng heo Long Giang, nắm cổ áo Cảnh Nguyên lắc điên cuồng.
-Cái gì?! Cậu nói gì?! Anh ấy trở về! Cảnh Nguyên cậu đang đùa à?!
-Không có, em, em còn nghĩ là anh đang giả vờ làm anh trai anh lừa em đây! Vậy mà là anh ấy trở về thật! – Cảnh Nguyên bị lắc đến trợn mắt trắng.
-Anh về rồi... - Nhận nuốt xuống một chút lẩm bẩm nói.
-Anh về rồi... - Nhận cười từ tận đáy lòng, cả khuôn mặt tỏa ra một vòng sáng dịu nhẹ - Thật tốt quá, em có thể trả lại tất cả mọi thứ cho anh rồi.
-Ăn nhiều chút đi - Cảnh Nguyên nghe kiểu nói này xong không biết nên nói gì, chỉ đành thở dài đưa cơm móng heo của mình cho Nhận.
BẠN ĐANG ĐỌC
JingRen | Thầy bói khiến tôi phát điên
FanfictionJingRen| Fanfic Thầy bói khiến tôi phát điên Author: 当你改名阿楼后 Lofter: https://sj128.lofter.com/post/3167c01c_2b9e8d209 Artist: -ONIGIRI- Lofter: https://shifantuanna71597.lofter.com/post/4b9b66d1_2bad7a9ee Chuyển ngữ và repost đã có sự cho phép của c...