Nếu Trác Dực Thần trọng sinh - phiên ngoại 4

227 30 1
                                    

Làm hai cái cha mẹ không xứng chức, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu đã giải thích một cách hoàn hảo ý nghĩa của việc cha mẹ là chân ái và con cái là ngoài ý muốn.

Hai cái bảo bảo còn nhỏ, Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu cũng đã tận tình chăm sóc, bởi vì con của hai đại yêu, cho nên hai bảo bảo cũng là thiên phú dị bẩm, trời sinh liền có yêu lực cường đại, lúc này liền yêu cầu song thân tăng thêm khai thông, bằng không thì yêu lực dễ dàng mất khống chế.

Nhưng chờ thêm mấy năm tình huống ổn định, Triệu Viễn Chu liền làm phủi tay chưởng quầy, đem hài tử phó thác cho Anh Chiêu và Văn Tiêu, chính mình và Trác Dực Thần lại chạy ra ngoài tiêu sá, cũng liền mỗi năm khi đến sinh nhật hài tử sẽ đúng giờ trở về.

Trác Trì Ngộ và Triệu Phi Vãn bây giờ trông giống như đứa trẻ năm tuổi ở nhân gian, trên đầu thắt hai cái bím tóc, rất là đáng yêu, bọn họ thực thích Văn Tiêu cô nãi nãi. Bởi vì Văn Tiêu kể cho họ nghe những câu chuyện về hai người cha của họ, còn sẽ cho đọc thoại bản cho họ. Cho nên về cơ bản khi Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần đi vắng, bọn họ đều sẽ bám lấy Văn Tiêu.

Hôm nay Tập Yêu Tư có một vụ án phải giải quyết, nghe nói một thôn trang xuất hiện chuyện yêu ăn người, thi thể đều bị xé nát, trường hợp không mấy tốt đẹp. Văn Tiêu không thể mang theo hai đứa nhỏ, liền tính toán gửi hai đứa trẻ về núi Côn Luân nhờ Anh Chiêu mang một chút.

"A Ngộ, A Vãn." Văn Tiêu vào cửa kêu gọi.

Hai đứa nhỏ nghe được tiếng gọi, vui vẻ chạy ra ngoài, "Cô nãi nãi, chúng con ở đây." Một người một cái bổ nhào vào trên đùi Văn Tiêu.

Văn Tiêu cười ngồi xổm xuống, sờ đầu bọn trẻ, "A Ngộ, A Vãn, mấy ngày nay cô nãi nãi có việc phải xử lý, ta mang các con đi tìm Anh Chiêu thái gia gia được không? Chúng ta đi Côn Luân chơi mấy ngày."

Trác Trì Ngộ cọ cọ tay Văn Tiêu, kéo đệ đệ hiểu chuyện nói: "Dạ được, con cũng nhớ Anh Chiêu thái gia gia."

Triệu Phi Vãn cũng đi theo ca ca gật đầu đáp.

Văn Tiêu vui mừng nhìn những đứa trẻ trước mặt, ôm chúng vào lòng, "Thật ngoan, một chút đều không giống đại yêu sinh."

Trác Trì Ngộ phản bác nói: "Cô nãi nãi, nhưng chúng con chính là do đại yêu sinh nha!"

Văn Tiêu cười ha hả đáp: "Ừ, A Ngộ của chúng là thông minh nhất, con là ca ca phải chăm sóc đệ đệ thật tốt!"

Trác Trì Ngộ siết chặt nắm tay nho nhỏ, trên mặt một mảnh nghiêm túc, "Cô nãi nãi, con sẽ chăm sóc A Vãn thật tốt."

Triệu Phi Vãn nhỏ giọng phản bác, "Con mới không cần ca ca chăm sóc, con rất lợi hại."

Văn Tiêu vỗ vỗ lưng Triệu Phi Vãn, cười nói: "A Vãn của chúng ta cũng rất lợi hại, cũng muốn chăm sóc tốt cho ca ca nga."

Hai đứa nhỏ được dỗ đến một trận vui vẻ.

Văn Tiêu hỏi Anh Lỗi mượn Sơn Hải Thốn Cảnh, chỉ chớp mắt, ba người đã tới trước thần miếu Côn Luân.

Hai đứa nhỏ lập tức chạy vào thần miếu, vừa chạy vừa cười hô: "Anh Chiêu thái gia gia, chúng con đến chơi với người đây."

[ Đồng nhân Đại mông quy ly ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ