3 hoi tiep

294 0 0
                                    

Tên sách Tác giả Tất cả Truyện kiếm hiệp Truyện cổ tích Truyện dài Truyện ngắn Tập truyện ngắn Tuổi học trò Tiểu thuyết Tình cảm - Xã hội Trinh thám - Hình sự Phiêu lưu mạo hiểm Làm người Triết học - Kinh tế Y học - Sức khỏe Nhân vật lịch sử Lịch sử Dã sử Trung Quốc Cuộc chiến Việt Nam Cổ văn Việt Nam Văn học cổ điển nước ngoài

Truyện kiếm hiệpTruyện tranhTruyện cổ tíchTruyện dàiTruyện ngắnTập truyện ngắnTuổi học tròTiểu thuyếtTình cảm - Xã hộiTrinh thám - Hình sựPhiêu lưu mạo hiểmLàm ngườiTriết học - Kinh tếY học - Sức khỏeNhân vật lịch sửLịch sửDã sử Trung QuốcCuộc chiến Việt NamCổ văn Việt NamVăn học cổ điển nước ngoài

Ỷ Thiên đồ long ký - Hồi 3 : BẢO ĐAO BÁCH LUYỆN SINH HUYỀN QUANG

Lửa hồng nung đốt trăm lần nóng,

Đen sì đao cứng vẫn trơ gan.

Tráng sĩ nguy nàn đâu nhụt chí,

Dẫu đành một thác chẳng than van.

Hoa nở rồi hoa tàn, hoa tàn hoa lại nở, người thiếu niên năm nào nay đã già, cô gái hồng nhan kia tóc mai cũng đã bạc. Năm đó là năm Chí Nguyên thứ hai đời Nguyên Thuận Đế, nhà Tống đã bị diệt vong hơn năm chục năm rồi.

Lúc đó chính vào tháng ba cuối mùa xuân, ở bờ biển Giang Nam có một tráng sĩ ước chừng ba mươi tuổi chân đi giày cỏ mặc áo màu lam, đang rảo bước trên đường cái, thấy trời đã xế chiều, tuy hai bên đường đầy đào hồng, liễu xanh, xuân sắc đang độ tốt tươi nhưng chàng không tâm trí đâu mà thưởng ngoạn, trong đầu chỉ tính toán thầm: "Hôm nay đã là hai mươi bốn tháng ba, đến mồng chín tháng tư chỉ còn mười bốn ngày, đường đi không có gì trở ngại thì mới kịp ngày giờ về núi Võ Đương chúc mừng đại thọ chín mươi của ân sư."

Tráng sĩ đó họ Du, tên Đại Nham, là đệ tử thứ ba của tổ sư phái Võ Đương Trương Tam Phong. Đầu năm đó, chàng vâng lệnh thầy xuống Phúc Kiến tiêu diệt một bọn giặc cướp không việc ác gì không làm, chuyên tàn hại lương dân. Tên đầu đảng nghe tin, lập tức trốn mất, Du Đại Nham phải mất hai tháng trời mới tìm ra được sào huyệt bí mật của y, tiến đến khiêu chiến, sử dụng Huyền Hư đao pháp của thầy truyền cho, đến chiêu thứ mười một mới giết được tên giặc. Lúc đầu chỉ định mười ngày là xong, nhưng lại mất đến hơn hai tháng, bấm đốt ngón tay, kỳ hạn đại thọ chín mươi của sư phụ chẳng còn bao xa, nên vội vàng từ Phúc Kiến quay về, hôm nay đã đến phía nam sông Tiền Đường ở vùng Triết Đông.

Chàng rảo bước một hồi, con đường hẹp lại, nhìn thấy một bên là biển cả, có những khoảng đất bằng sáng loáng như gương, mỗi mảnh chừng bảy tám trượng vuông, nếu thực là do nước biển bào mòn mà thành sao lại nhẵn đến thế. Du Đại Nham đã đi khắp mọi miền Giang Nam, Giang Bắc, kiến văn cũng rộng, nhưng chưa thấy cảnh lạ đó bao giờ, hỏi thổ dân, không khỏi bật cười, hóa ra đó là những ruộng muối.

Nơi đây dân chúng dẫn nước từ biển vào ruộng, phơi cho khô bớt, nước mặn đó lại dẫn vào ruộng khác, mỗi lúc một mặn thêm, sau cùng mới khô còn lại muối hột. Du Đại Nham nghĩ thầm: ?Ta ăn muối ba mươi năm, nhưng chưa biết để làm được một hạt muối, phải nhọc nhằn đến thế.?

Nhóm truyện mớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ