Nặc cảnh quan giống như cao dán da chó ôm lấy Hàn Nại liên tục cọ cọ, Hàn Nại nhìn cô chằm chằm nửa ngày, trong mắt có tia ẩn nhẫn, nhưng vẫn đem cô đẩy ra.
"Để làm chi nha."
Nặc cảnh quan không vui, bĩu môi dài đến treo hủ tương, Hàn Nại liếc cô một cái: "Bình thường một chút đi."
Nặc Nhất Nhất phi thường không vui nhìn nàng oán giận: "Ngươi nói chúng ta bên nhau cũng đã mấy tháng, ngươi nói từ từ sẽ đến, ta cảm thấy cũng đủ chậm rồi, hoàn toàn dựa theo tiết tấu của ngươi mà đi, nếu như lại kéo chậm tiến độ, phỏng chừng chúng ta sẽ kéo đến mười năm sau."
Hàn Nại không để ý tới cô, đứng dậy muốn đến phòng ngủ lại bị Nặc cảnh quan ôm lấy: "Đừng, đừng, hôm nay ngươi phải cho ta một đáp án, rốt cuộc là vì sao không cho ta chạm vào ngươi a? Chẳng lẽ ngươi ở bên ngoài nuôi một con hồ ly tinh?"
Hàn Nại tức giận nở nụ cười, nàng xoay người, nâng cằm Nặc Nhất Nhất, ánh mắt khiêu khích di chuyển trên mặt cô: "Hồ ly tinh?"
Nói xong, nàng vỗ vỗ khuôn mặt Nặc Nhất Nhất: "Ân, hiện tại dáng vẻ không biết xấu hổ này thật là giống."
"Thân ái, người ta nghiêm túc nói chuyện với ngươi." Nặc cảnh quan bị gọi là hồ ly tinh mặt đỏ lên, nhưng như cũ vẫn không buông tha: "Người ta không phải đều nói tình cảm đến lúc sâu đậm hết thảy đều nước chảy thành sông sao, nếu như tình cảm sâu, lý trí mạnh hơn nữa cũng không cách nào khống chế tình dục."
Nặc cảnh quan nói lời này đã rất rõ ràng, Hàn Nại thở dài, biết nếu như không giải thích rõ với cô, hôm nay bánh bao mềm cũng sẽ phát giận.
"Sau khi ta cho ngươi một hứa hẹn mới có thể."
"Hứa hẹn?" Nặc Nhất Nhất bị câu trả lời này làm cho ngẩn người: "Hứa hẹn gì?"
Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất: "Sự đồng ý của ba ta." Thanh âm của nàng rất trầm ổn, không chút hoảng trương, dường như chuyện này đã là ván đã đóng thuyền, suy nghĩ đã lâu.
Nặc Nhất Nhất nghe được lại run lên, tuy rằng cô chưa tiếp xúc qua ba của Hàn Nại nhưng là từ trong miệng người khác hoặc trong miệng Hàn Nại, trong lòng Nặc cảnh quan đã sớm lấy hình tượng Hỗn Thế Ma Vương để hình dung ba của Hàn Nại.
"Ngươi nghĩ gì vậy?"
Hàn Nại buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất nuốt một ngụm nước bọt: "Ta cảm thấy, thân ái, hai ta không cần thiết phải câu nệ như vậy, nếu như chờ ba ngươi đồng ý..... Ta sẽ không bạc đầu rồi đi?"
Hàn Nại nhịn không được nhéo mặt Nặc Nhất Nhất: "Ngươi nói bậy gì vậy?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Ba ngươi, hắn -"
"Hắn thế nào?"
Hàn Nại mắt liếc nhìn Nặc Nhất Nhất dáng vẻ sợ hãi. Nặc cảnh quan nhún vai: "Rất đáng sợ đi."
"Ha ha." Nghe Nặc Nhất Nhất ăn ngay nói thật, Hàn tổng nở nụ cười, nàng xoay người ôm lấy Nặc Nhất Nhất vỗ về trấn an: "Ngươi nghe được đều là lời đồn. Không sai, hắn lúc còn trẻ quả thực có chút khác người, khi đó cũng vì mở rộng gia nghiệp nên rất cực đoan, nhưng sau khi mẹ qua đời... Còn có -" Hàn Nại nhìn Nặc cảnh quan, tiếp tục: "Sau khi Hi Nhi chết, ta đã từng xuất ngoại vài năm, sau khi trở về, hắn có thay đổi rất lớn."
BẠN ĐANG ĐỌC
[BIÊN TẬP XONG] Ôm Đầu, Ngồi Xuống!
DiversosTên tác phẩm : Ôm Đầu, Ngồi Xuống! Tác giả: Diệp Sáp Tình trạng RAW: Liên tái Dịch giả : QT Tiên Sinh Editor: Lạc Thủy Vô Tâm Beta: Me Thể loại : Hiện đại, cảnh sát, tổng tài,..... Link: lacthuyvotam.wordpress.com