Chương 1 : Dạ Điệp

2.3K 95 29
                                    


                                                                                      ***

Thượng Hải những năm bốn mươi của thập kỷ trước.


Đối với những chàng trai trẻ, đó là mảnh đất màu mỡ, hứa hẹn cho họ một tương lai giàu sang với những sòng bạc cỡ lớn, những quán rượu xa hoa dành cho giới thượng lưu. Một Thượng Hải không bao giờ tắt, đúng theo nghĩa đen, rực rỡ và phồn hoa.


Đối với những cô gái trẻ, đó là ước mơ được đặt chân vào những danh gia, vọng tộc. Vứt bỏ vẻ ngây thơ, chân chất của những cô gái miền quê nghèo nàn, cực khổ; khoác lên mình bộ sườn xám đẹp say lòng người, họ ngã vào lòng những công tử, đại gia ở nơi đây bằng tất cả mọi thủ đoạn. Và đổi lại là một cuộc sống sung túc đến suốt đời, cho bản thân và cả phụ mẫu của mình ở chốn miền quê xa xôi.


May mắn hay không, tất cả phụ thuộc vào số mệnh. Số mệnh của Hoàng Đình Đình thì không được may mắn như bọn họ. Khăn gói lên Thượng Hải vào năm mười sáu tuổi, Hoàng Đình Đình buộc phải tự mình kiếm tiền mưu sinh, vừa nuôi bản thân, vừa nuôi gia đình ở miền quê nghèo khổ, quanh năm chỉ toàn sỏi đá. Nàng nhận tất cả mọi công việc có thể, từ bồi bàn, cho đến dịch văn bản, thậm chí sẵn sàng hạ thấp lòng tự trọng của mình để đi hát rong, kiếm tiền ở những quán rượu ven đường. Cuộc sống bấp bênh như vậy, khoảng chừng hai năm sau, rốt cuộc thần may mắn cũng đã ban cho nàng một ít ơn phước.


Bà chủ Mã Lộc tửu quán, Phùng Tân Đoá trong một lần tình cờ quen biết với nàng thông qua một tay môi giới, đã đề nghị nàng ở lại Mã Lộc, trở thành ca sĩ chính cho quán. Nàng sẽ được ở lại đây, không cần phải lo lắng về ngày mai sẽ vất vưởng ở chốn nào với cái bụng rỗng tuếch khó chịu vì đói. Nàng sẽ được chính tay bà chủ đào tạo trở thành một ca sĩ chuyên nghiệp, không còn những ngày tháng lết lê bán nghệ ở ven đường. Và đổi lại tất cả những lợi ích đó, nàng buộc phải ở lại đây, cho đến khi nào giọng hát của nàng không còn giá trị lợi dụng nữa thì thôi. Phùng Tân Đoá đã nói thẳng với nàng như thế. Và nàng đã gật đầu chấp nhận. Chẳng còn gì để mất nữa rồi...


Ba năm sau, Mã Lộc tửu quán không còn là một quán rượu rẻ tiền nữa. Muốn vào Mã Lộc quán, không cần phải quá giàu, chỉ cần hầu bao đủ để nuôi một đội bóng trong một tháng; không cần quá nhiều thế lực, chỉ cần có thể hô một tiếng, toàn bộ sòng bạc, điếm khách xung quanh đều buộc phải đóng cửa trong vòng một ngày. Điều kiện chỉ cần có thế. Nếu đáp ứng được, hẳn nhiên sẽ có thể bước chân vào Mã Lộc.


Vậy mà số lượng khách quen thường xuyên đến đây, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong vòng có ba năm, Mã Lộc đã phất lên như diều gặp gió, như cá gặp nước. Tất cả đều nhờ vào công sức của một người, với nghệ danh là tên của một loài bướm chỉ sống về đêm...

[LONGFIC][SNH48][Tạp Hoàng]  Dạ Điệp - Đêm Thượng HảiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ