Toàn bộ đại sảnh rơi vào im lặng, cô nhìn về bốn phía xem có cái gì có thể giúp cô chống đỡ hay không, nhưng ngoài cái sô pha ở đằng kia ra còn lại không cái gì khác. Rơi vào đường cùng cô chỉ còn cách chạy nhanh đi lên phía trước ngồi ở trên sô pha, tay nắm chặt tay vịn.
Một lát sau, tức giận cũng nguôi ngoai bớt. Cô nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó trừng mắt nhìn em trai.
Cô đứng lên đi đến trước mặt hắn, vươn tay chỉ chỉ trước ngực hắn: "Em trai đồng học, cậu có biết hay không vừa rồi như vậy rất nguy hiểm !"
"Nguy hiểm sao? Nơi này chỉ là một tòa nhà có thiết kế hơi đặc biệt mà thôi." Tae Hyung nói, vẻ mặt thoải mái, thậm chí mang ý cười nhìn cô.
"Cậu đúng là điên rồi, nhanh thả tôi đi ra ngoài!" Cô tiếp tục lấy tay chọc chọc trong ngực Tae Hyung, trừng mắt mắt nói.
"Chị à, như thế này không tốt sao? Chúng ta có thể tránh xa thế giới bên ngoài kia, không ai quấy rầy." Tae Hyung nắm lấy tay của cô, cười tủm tỉm nói với cô.
"Không tốt!" Cô ngay lập tức hất tay Tae Hyung ra khỏi tay cô, lui ra phía sau vài bước, "Tôi nói cho cậu biết, Kim Myung Soo khẳng định chắc chắn sẽ tìm được tôi."
"Chị, em đương nhiên tin rằng Kim Myung Soo sẽ tìm được nơi này. Nhưng là đây, hắn có thể tìm thấy tầng hầm ngầm này không, cũng không thể biết được, hơn nữa tỷ lệ vẫn là rất nhỏ, không phải sao?" Tae Hyung nói đến, bỗng nhiên rất nhanh vươn tay đem cô kéo đến trước mặt hắn, nhìn cô thổi một hơi tiếp tục nói: "Chị à, ngày tốt cảnh đẹp như thế này, chúng ta không nên thể bỏ qua đâu?"
"Kim Tae Hyung!" Lần này cô cũng không có giãy dụa, mà là oán hận kêu hắn một tiếng.
Tae Hyung trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, tay lập tức buông ra. Sau đó cô lập tức lui ra phía sau từng bước, xoa xoa chỗ vừa rồi bị hắn chạm vào.
Tae Hyung cười như có như không nhìn cô, chậm rãi nói: "Chị à, chị biết không? Vừa rồi chị là lần đầu tiên gọi đầy đủ tên em."
Cô không để ý đến hắn, mà là xoay người đi đến chỗ sô pha ngồi xuống.
"Thật xin lỗi, vừa rồi em quá xúc động, em chỉ là lâu không găp được chị, em nhớ chị" Tae Hyung mắt hơi rũ xuống, nhẹ giọng nói.
Cô hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: cô sẽ không mắc mưu bị lừa đâu.
"Chị muốn ăn cái gì không? Ở đây có rất nhiều thứ chị chưa từng ăn qua." Tae Hyung nâng mắt lên nhìn cô một chút, sau đó xoay người hướng tủ lạnh đằng kia đi đến.
"Cậu làm sao mà biết tôi không có ăn qua? Myung Soo thường xuyên đưa tôi đi ăn mỹ thực ở các nơi."
Nếu hắn không bắt cóc cô tới đây, cô đã sớm cùng Myung Soo ăn bạch tuộc nướng rồi, mà không phải ở trong này đề phòng sắc lang như thế này. Nghĩ đến đây, lòng cô đối em trai oán hận gia tăng một phần.
"Chị tuyệt đối chưa từng ăn qua, chưa từng ăn qua." Tae Hyung ngồi xổm trước tủ lạnh, chậm rãi nói.
"Được, để xem cậu mang đến cho tôi cái gì, mà khẳng định chắc chắn như vậy." Nói xong, cô kiều chân bắt chéo, trong lòng tò mò em trai nói rốt cuộc là cái gì, đồng thời kéo dài thời gian cũng là cơ hội tốt.
STAI LEGGENDO
Yêu Nghiệt Xâm Nhập ( MyungYeon ver )
FanficMyungYeon couple <3 Bạn nào không thích có thể click back