Chap 14: Phiên Ngoại Kim Myung Soo

361 34 1
                                    

  Năm hắn năm tuổi, gia tộc hắn bị tiểu nhân hãm hại, lâm vào cảnh vô cùng khó khăn, tài chính bị xuống dốc. Năm ấy, gia gia nắm chặt lấy bả vai của hắn, trong mắt tràn đầy không cam lòng, lạnh lùng nói: "Kim Myung Soo, Kim gia chúng ta có thể phục hưng, hiện tại chính là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng con thân là con cháu Kim gia, tuyệt đối không thể bởi vì trong nhà tạm thời xuống dốc mà nản lòng thoái chí; hiện tại chỉ là tạm thời đưa mẹ con con ra ngoài lánh nạn, trong thời gian đó con cũng phải cố gắng học tập thật tốt, tương lai mới có thể trở thành người đứng đầu, biết không?!"

"Vâng." Nhìn khuôn mặt gia gia vốn không bao giờ thay đổi nay lại lộ ra nhàn nhạt phẫn nộ, hắn gật đầu thật mạnh, nói: "Gia gia, con nhất định làm theo lời người nói."

"Tốt." gia gia rút tay lại, cho tìm một chiếc xe cực kì bình thường, nhìn hắn cùng mẹ nói: "Các con lên xe đi."

"Đi đến bên kia nhất định phải cẩn thận."

Lúc này, ba ba vẫn đứng ở bên cạnh không nói gì , trong mắt mang theo ánh nhìn không nỡ, gắt gao nhìn hắn cùng mẹ.

"Yên tâm đi." mẹ cũng gắt gao nhìn chằm chằm ba ba, ôn nhu nói: "Em sẽ chăm sóc con của chúng ta thật tốt."

"Nhanh lên xe." Gia gia nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, lớn tiếng hạ mệnh lệnh.

Hắn cùng mẹ một chút cũng không dám chậm trễ, lập tức chui vào bên trong xe, bởi vì họ đều biết, tia sắc bén hiện trong mắt gia gia lúc đó biểu hiện cho cái gì.

Chiếc xe đưa hai người bọn họ đến một thôn nhỏ ở trong núi, hắn nhìn ven đường hết sức hoang vu, thì ra đây là một sơn thôn. Vì thế, hắn cùng mẹ sống tại một ngôi nhà đơn sơ .

Từ đó về sau, hắn cố gắng học hành, vì sự nghiệp sau này mà không ngừng cố gắng. Hắn nghĩ đến, hắn hăng hái mong ngày qua ngày nhanh chóng trôi qua, cho đến tương lai.

Nhưng vào một ngày nào đó.

Có tiếng người nhẹ nhàng gõ cửa nhà hắn, hắn đang cắn đầu bút suy nghĩ vài vấn đề, cũng không để ý tới, bởi vì từ khi hắn đến nơi đây, có rất nhiều đứa trẻ thích trò đùa dai, đến nơi nhà hắn gõ cửa, khi hắn đi mở cửa lại phát hiện ngoài cửa không có một người.

Nhưng mà lần này, tiếng đập cửa kia lại không ngừng vang lên, giống như hắn không ra mở cửa người đó sẽ gõ như vậy không ngừng.

Hắn nhíu nhíu mày, buông bút trong tay xuống, đi về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là trước kia hắn quá rộng lượng tha thứ? Làm cho lũ nhóc ngày càng càn rỡ. Cánh cửa trong nháy mắt bị hắn mở ra, nhưng mà, đứng ở bên ngoài lại là một cô bé với mái tóc thắt bím. Hắn không khỏi nghi hoặc, nhìn cô không nói.

"Chào anh, em là người ở bên cạnh nhà anh, đến giờ mới đến chào hỏi anh thật sự rất ngại, bởi vì trước đó không có dịp nào ..., nhưng mà....", "Nhưng mà....., " Cô bé cầm trong tay một cái bát nóng đột ngột nâng đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay mẹ em làm canh thịt, anh cũng nếm thử đi, uống tốt lắm ."

Hắn nhìn cô bé kia đang tươi cười như ánh mặt trời, trong lòng càng phát ra nghi hoặc: vì sao nụ cười của cô lại tự nhiên như vậy, không giống hắn trước kia tiếp xúc với những đứa nhỏ hào môn thế gia hoặc là con của gia đình quan lại , hắn cười mà bên trong tràn ngập chua xót cùng dối trá; cũng không giống lúc hắn vừa đến chỗ này , mấy đứa nhỏ tươi cười mà hàm ý bên trong chế giễu cùng ghét bỏ.

Yêu Nghiệt Xâm Nhập ( MyungYeon ver )Dove le storie prendono vita. Scoprilo ora