AmeViet - Fever

2.7K 214 16
                                    

-Hắt xì, hắt xì, hắt xì!!!

Tại một ngôi nhà nhỏ ở đất nước Việt Nam xinh đẹp, có một cậu chàng người Mỹ tóc vàng mắt xanh cao to vạm vỡ đang nằm co ro trong chăn, mặt mày như sắp chết. Đầu đuôi ngọn ngành là như thế này: Alfred đẹp trai của chúng ta đã bay qua đây thăm Liên, nhưng với cái tính chả chịu tìm hiểu trước sau của cậu thì anh chàng đã bay qua đúng vào cái ngày nắng nóng nhất ở đây. Chả những thế, anh chàng còn rất vui vẻ lội nước, giờ thì sốt luôn rồi.

-Hắt xì!!

Cái thùng rác cạnh ghế sofa mà tên nhiều mỡ hơn nạc này đang nằm chắc là sắp thay được rồi, cảm tưởng là đóng khăn giấy sắp tràn ra ngoài luôn rồi ấy. Alfred nhắm mắt mệt mỏi, người cậu thì trong lạnh mà ngoài thì nóng hừng hực, mũi thì đỏ ửng, cổ họng nóng ran. Cậu đúng là không nên chơi nước nhiều quá.

Liên hay còn được biết là Việt Nam, đi từ trong nhà bếp ra, trên tay là một cái mâm lớn. Mái tóc đen nhánh được búi một cách qua loa ở đằng sau, mái cũng được kẹp hẳn sang một bên, mồ hồi lấm tấm trên vầng trán cao. Đi lại phía tên đang nằm rên hừ hừ như sắp chết đằng sofa, cô cẩn thận đặt mâm xuống cái bàn khách kế bên, kéo chiếc ghế đẩu nhỏ lại ngồi cạnh.

-Anh ổn chưa Alfred? Cô lấy chiếc khăn ướt đã lạnh đi trên trán anh chàng, lo lắng hỏi.

-Tôi..khụ...cũng...khụ...

Việt Nam lắc đầu thở dài, tên điên này. Đã khác khí hậu thì cũng đừng có đi lội nước hăng quá, giờ thì nằm sốt ở đây báo hại cô phải lo đủ điều. Đắp cái khăn ấm mới lên trán cậu, cô đỡ tên trước mặt dậy rồi đưa cậu bát cháo vẫn còn phảng phất khói.

-Anh mau ăn đi để còn uống thuốc. Tôi thật hết nói nổi anh.

-Haha...khụ...xin lỗi... Cậu gãi đầu cười trừ rồi nhanh chóng cầm lấy bát cháo nhưng tay cứ run run không ngừng.

Bắt gặp ánh mắt bối rối của Alfred, Liên đành đỡ lấy bát cháo, múc một muỗng lên thổi cho bớt nóng rồi đưa về phía cậu.

-Đây.

Alfred dù bệnh nhưng được cô chăm sóc thế này thì cậu cũng chẳng tiếc mà muốn bệnh lâu lâu thêm chút nữa. Vui vẻ nhìn muỗng cháo trước mặt, cậu cười toe toét rồi mở miệng ngậm lấy.

-Woa, cay quá, cái gì cay thế!? Vừa hí hửng chưa được bao lâu, cậu vội la làng khi cắn chúng cái gì đó cay khủng khiếp.

-Gừng, ăn để anh mau hết sốt.

-Bleh, nhưng mà cay quá, tôi không muốn ăn đâu. America la làng một cách không thể con nít hơn.

Liên đang tự cảm thấy tội nghiệp cho bản thân mình. Không dưng cậu ta bay qua đây, sốt li bì nằm ăn vạ ở nhà cô, giờ thì lại mè nheo với cô. Cô thật là muốn nổi điên với Alfred!! Nhưng mà, nhìn cái khuôn mặt như cún con kia thì Việt Nam lại không tài nào mà tống cổ cậu ra khỏi nhà được, với lại, cậu ta còn đang sốt. Argh!!

-Giờ anh có mở miệng ra không hả? Cô nghiêm giọng hỏi cái tên như trẻ 5 tuổi trước mặt.

-Ưm.... Alfred vẫn ngoan cố không chịu ăn.

Viet Nam APH FanfictionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ