ChiXChild!Viet

1.9K 164 28
                                    


Hôm đó là một buổi sáng ngày đẹp trời, ánh sáng ban mai chiếu qua từng kẽ lá, gió cây xào xạc, những chiếc lá vàng rơi xuống mặt đất phủ kín lối đi, tiếng chim kêu râm ran, tiếng nước chảy rì rào róc rách và tiếng khóc thút thít hòa quyện trong bầu thiên nhiên. Khoan, dừng tại điểm này, tại sao lại có tiếng khóc ở đây?

Trong khu rừng trúc đầy âm u, có tiếng khóc văng vẳng vang lên từ bốn phía, nghe chẳng khác gì là chuyện ma khiến người con trai đường đường là một quốc gia có nền văn minh rực rỡ China rợn tóc gáy. Mặt mày China tái mét, một tay cầm bùa các loại, từ từ tiến về phía tiếng khóc. Xung quanh toàn là màu xanh của trúc, bỗng dưng, có một cây to hơn phía dưới và phía trên có một mái đầu màu đen.

-Aiyah!!! Ma aru!!!

Bộp! Nguyên một đống bùa được ấn vào cái vật thể đang chuyển động kia, dưới mấy tờ bùa đầy chữ tiếng Trung ấy là một cặp mắt hổ phách đang ngơ ngác nhìn anh. Ủa, là người hả?

-Nhóc à, em tên gì th- aru!!!!

Con nhóc trước mặt, chừng năm sáu tuổi cầm lưỡi kiếm mém chút nữa thì đâm trúng vào cái thân già tội nghiệp của China làm anh ré lên một tiếng rất chi là không nam tính. China nhảy lùi lại đúng kiểu rất chi là võ thuật, trân trối nhìn con bé đang hằm hè nhìn mình. Ngay khi anh già còn chưa kịp lên tiếng thì lưỡi kiếm lại nhắm anh mà đâm tới liên tục. China hoảng loạn né người, sau một lúc né tích cực thì anh đã lấy lại phong độ và chụp lưỡi kiếm lại theo một phong cách, nói chung là điêu luyện của dân nhà võ rồi.

-Con nhóc kia, sao em đâm anh aru!?

-Anh là ai? Khuôn mặt nhỏ nhắn thận trọng nhìn anh, tay lại tiếp tục xoay chuôi kiếm hòng thoát khỏi bàn tay gọng kiềm của China.

-Anh hỏi nhóc trước mà aru! Mau trả lời anh, và đừng có đâm nữa, anh già rồi né đau lưng lắm aru!

Lưỡi kiếm trong tay China ngừng động đậy, đôi mắt mật ong nhìn chằm chằm anh, thanh kiếm rất nhanh sau đó được thu về, nhưng vẫn giữ ở thế phòng thủ.

-Đại Việt. Con nhóc chậm rãi lên tiếng như đang tính toán xem China đang có âm mưu gì.

-Nhóc làm gì một mình trong đây? China đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Đại Việt trong khi cô nhóc chỉ quay đầu đi không đáp. Hình như...cái cảnh tượng này hơi quen quen, sao lúc nào anh cũng tìm thấy vài đứa nhóc trong rừng trúc và cái tính lạnh như băng này...sao đứa nào cũng có vậy.

Sau một khoảng lặng dài trong tuyệt vọng rằng con bé kia sẽ không trả lời, China mặc kệ vậy, dù sao chăm thêm một đứa nữa cũng không sao. Nhìn con bé lấm lem bùn đất, mặt đầy vết trầy xước thế kia thì chắc cũng vất vả lắm rồi. China bước đến, quỳ xuống ngang tầm Đại Việt, đưa một tay xoa đầu con bé.

-Về nhà anh nhé, em có vẻ không được ổn cho lắm, được chứ aru?

Đại Việt hất tay China ra, khuôn mặt thoáng đỏ rồi bỏ đi trước. China cũng đứng dậy bước theo sau, định đưa tay nắm tay Đại Việt thì con bé lại giật tay ra ngoảnh mặt đi. Anh già cười khổ, giờ thì anh biết nó giống ai rồi, lạnh chẳng khác gì Kiku.

Viet Nam APH FanfictionNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ