Editor: baotri1998
Re-edit: linktarn
Cố Hải ở trong phòng làm việc không đợi được một cuộc hồi âm nào. Trong lòng nhịn không được, bắt đầu lẩm bẩm, thật không phải là tức giận rồi chứ? Hắn lại đem những tấm hình xem một lần, càng xem càng cảm thấy quá trớn, Bạch Lạc Nhân nếu tin là thật, chẳng phải ngay cả làm hòa cũng thật chẳng dễ dàng?
Nhiều lần suy xét, Cố Hải cảm thấy vẫn là tự mình đến xem sẽ an toàn hơn.
Vì vậy, đến giờ tan sở làm, Cố Hải lái xe đến quân trại, thấy cửa ký túc xá của Bạch Lạc Nhân đã bị khóa, vẫn đến xem kỹ, kết quả cho thấy Bạch Lạc Nhân từ chiều đến giờ chưa từng trở về. Nhìn đồng hồ đeo tay, không sai biệt lắm chắc là đến giờ đi ăn nên Bạch Lạc Nhân ra khỏi ký túc xa. Vì vậy Cố Hải mở cửa ký túc xá, ngồi bên trong đợi Bạch Lạc Nhân.
Trên bàn còn đặt mấy tấm hình, Cố Hải cầm lên xem, thấy một bức hắn cùng Diêm Nhã Tĩnh tình tứ chụp chung, đã bị Bạch Lạc Nhân nắm chặt đến nhăn nhó thành một 'cục', đủ thấy hắn lúc đó giận tới mức nào.
Quên đi.... Cố Hải không thể không nghĩ rằng mục đích đã đạt được, ok cứ như vậy đi !
Nghĩ như vậy, Cố Hải lại bắt đầu dọn dẹp căn phòng của Bạch Lạc Nhân theo quy chế vốn có. Mấy ngày không có tới, nhìn Bạch Lạc Nhân đúng là vô pháp vô thiên thật không có mẫu mực. Cố Hải đang muốn dọn dẹp, sắp xếp lại quần áo dơ ở gần giường, đột nhiên phát hiện dưới gối ngủ của hắn đè mấy hộp bao cao su. Cố Hải không nhớ rõ hắn ở đây sao lại giữ nhiều thứ này như vậy. Nếu không phải hắn mua, vậy những thứ 'vỏ' này ở đâu ra? Vấn đề mấu chốt nhất là, Bạch Lạc Nhân sống ở ký túc xá nam, làm sao lại đòi hỏi mấy thứ này?
( >< Có thể nhé, Nam với nam không được sao, anh xxx bln đó)
Một loạt dự cảm chẳng lành nảy sinh trong đầu, kích thích Cố Hải giật mình một cái. Nhưng hắn rất nhanh loại bỏ suy đoán này, Bạch Lạc Nhân không phải người tùy tiện như vậy. Hai người bọn họ mới có ba ngày không liên lạc. Bạch Lạc Nhân bởi vì chuyện này không đáng có nên tự 'làm hỏng' mình như thế.
Vì vậy, Cố Hải lại đem mấy hộp bao cao su bỏ trở lại, cầm quần áo dơ đến trước phòng vệ sinh.
Kết quả, Cố Hải vừa mở cửa phòng, đã ngửi phải một mùi đặc thù đối với hắn mà nói mùi này rất quen thuộc. Ánh mắt theo bản năng tìm kiếm xung quanh, thì bất chợt thấy nó nằm ở một góc kia.
Hắn nhặt bao cao su lên. Việc Bạch Lạc Nhân chủ động gửi qua cùng với việc Cố Hải tự tay nhặt lên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hắn căn bản không nghĩ đến Bạch Lạc Nhân tự 'thực hành' rồi làm ra mấy thứ này. Ai mà lúc làm chuyện ấy còn rảnh rỗi đeo bao cao su a, chỉ dùng cái chân cũng hiểu được là không có khả năng. Bao cao su này cùng dịch thể bên trong là như thế nào?
Ngay cả Cố Hải trong lòng âm thầm sinh nghi. Ngoài cửa đột nhiên truyến đến hai tiếng nói.
"Hửm? Tôi nhớ rõ ràng khi đi ra đã khóa cửa rồi mà!" Bạch Lạc Nhân buồn bực.
Cố Dương bên cạnh ngắt lời:" Tôi cũng nhớ cậu đã khóa."
Cố Hải thân hình chấn kinh, cả người cứng đờ trong cửa phòng.
Bạch Lạc Nhân rất nhanh phát hiện Cố Hải, hơn nữa còn thấy được hắn cầm trong tay là cái gì, đầu sắp nổi tung, không xong! Lần này gây họa lớn ! Cố Hải chính xác đã hiểu lầm, việc này giải thích sao cho rõ đây?
Cố Dương vẫn tỉnh bơ liếc nhìn Cố Hải."Cậu cũng ở đây?"
Cố Hải nhìn Cố Dương ánh mặt lạnh đến thấu xương. Bất cứ kẻ nào cùng Bạch Lạc Nhân cùng nhau trong ký túc xá, hắn cũng sẽ nghĩ ra cách dương oai trừng trị, nhưng Cố Dương thì không được! Cố Dương mỗi lần trở về, trước tiên sẽ đến Cố Hải chào hỏi, duy chỉ có lần này, Hắn lại giấu diếm tự mình tìm Bạch Lạc Nhân trước. Có thể không chỉ có một lần, trước đây còn rất nhiều lần, chỉ là hắn không biết mà thôi.
Cố Dương nhận ra bầu không khí khác thường. Khi hắn nhìn thấy Cố Hải cầm trong tay cái gì, lập tức hiểu được Cố Hải vì sao dùng loại ánh mắt này nhìn mình.
Bạch Lạc Nhân lúng ta lúng túng mà hô một tiếng Cố Hải.
Cố Hải làm như không nghe thấy, giống như một con Hổ ở trên núi, trong nháy mắt nhào tới Cố Dương. Cũng may Cố Dương có đề phòng , không thì hắn bị một cước đấm vào mặt, ngất ngay tại chổ.
Trong trí nhớ của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải và Cố Dương tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài như bất hòa, nhưng thật ra tình cảm anh em khá tốt. Nếu không như vậy, Cố Hải cũng không vì trải qua 1 lần giữa sự sống và cái chết cũng còn chọn cách tha thứ cho Cố Dương, còn làm thêm một cái chìa khóa nhà cho hắn.
Thế nhưng bây giờ, Bạch Lạc Nhân nhìn trên mặt Cố Hải không thấy được bất luận cái gì là bao dung hay băn khoăn. Trên hai mắt thắm đỏ của hắn khắc lên bốn từ:" Mất hết tính người". Hai người quay sang đánh nhau. Thể lực Cố Hải rõ ràng chiếm lợi thế, hơn nữa tính tình bị kích động, đơn giản là cùng Cố Dương đánh cho đến chết..
Đầu xương khớp kêu ken két, cùng âm thanh mắng chửi của mỗi người vang vọng khắp phòng.
Bạch Lạc Nhân tóm lấy cái thân quen thuộc đang vô cùng kịch liệt của người kia, lúc này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Cảm giác được có người khác can dự, Tâm trạng Cố Hải lại cáu kỉnh. Ánh mắt sắc lạnh như dao hướng tới Bạch Lạc Nhân mà xả, tuyệt vọng gần như không khống chế nổi mà hét to: " Cậu ngang nhiên giúp anh ta đánh tôi!"
Bạch Lạc Nhân thật muốn chạy đền chổ Cố Hải tát một bạt tai! Cậu nhìn kỹ cho tôi, tôi con mẹ nó ai giúp ai?
Hai thằng đàn ông đồng thời động thủ, Cố Dương kết cục có thể tốt được sao? Hắn cũng đã nhìn ra, Bạch Lạc Nhân không phải khuyên can, đơn thuần là trả thù. Nam tử không chịu thua thiệt trước mắt, nếu là hắn tiếp tục ra đòn, nếu chuẩn bị không tốt sinh mạng ở đây mất bất cứ lúc nào. Vì vậy Cố Dương trong lòng chịu đựng khuất nhục, chỉ cần đẩy hai tên này ra xa rồi tông cửa chạy ra ngoài.
Cố Dương rời đi cũng không khiến cuộc chiến dứt, chiến tranh vẫn còn đang tiếp diễn.
Bạch Lạc Nhân nổi giận gầm lên một tiếng: " Anh ta đã đi rồi!"
"Tôi biết anh ta đi rồi!" Cố Hải khuôn mặt đen không nhìn rõ tiếp lời mà rống giận: " Tôi, con mẹ nó chính là muốn đánh cậu"
"Cậu đánh tôi làm gì?" Bạch Lạc Nhân mặt lạnh lùng giằng co.
Cố Hải trái tim như bị đâm đến rướm máu tươi đầm đìa, giọng nọi không ngừng run run, " Vì sao Tôi đánh? Tại cậu ở đây làm được một ít chuyện tốt, tôi có giết chết cậu cũng không hả!!!"
Bạch Lạc Nhân biết lúc này nói cái gì đều vô dụng, suy nghĩ phải nhanh cứu vãn lại cục diện, phải tìm ra mười phần chứng cứ. Bạch Lạc Nhân còn đang tiếp tục suy nghĩ, cả người đều bị Cố Hải đè trên mặt đất. Đầu sỏ gây nên tội đang nằm ở xa vị trí mình tầm hơn 10 cm, Bạch Lạc Nhân đã có một ý tưởng nhanh chóng bắt lấy bao cao su trong tay .
Sau đó giơ lên trước mắt Cố Hải.
"Cậu xem a!"
Cố Hải nhìn không rõ, vừa nhìn thấy càng thêm nổi giận, cổ Bạch Lạc Nhân gần như bị vặn gảy,
Bạch Lạc Nhân cũng phát cáo, gào khóc điên cuồng hét lên mấy tiếng , còn dám mang bao cao su nhét vào trong miệng Cố Hải
"Cậu nếm thử cho tôi, con mẹ nó cái vị này là của ai?"
Hai người đối mắt nhau cũng hiểu rõ hương vị trên người và chất dịch cơ thể của hai bên, cũng công nhận mùi vị với mức độ rất nồng. Cố Hải chỉ cần ngửi, là có thể rõ ràng phân biệt ra được hương vị này là của Bạch Lạc Nhân.
Cảm giác được thân thể Cố Hải cứng đờ, Bạch Lạc Nhân lại nói một câu sắc bén chất vấn.
"Cậu dùng 'Tiểu Hải Tử' của cậu suy nghĩ một chút, anh cậu là loại người gì có thể để cho tôi nằm phía trên sao?"
( Ý nói là CD ko muốn làm thụ)
Cố Hải máu trên mình chậm rãi hạ nhiệt lại. Sắc mặt khó coi lập tức khôi phục lại. Ánh mắt đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
"Cậu không có việc tích cực gì để làm hay sao mà làm cái trò này?"
Về điều này, Bạch Lạc Nhân cũng không đoái hoài tới mặt mũi, xấu hổ thì xấu hổ, chung quy như ném mạnh một người khác vậy.
"Cậu nói xem vì sao? Cậu cho mình gởi nhiều ảnh chụp như vậy, Tôi không trả cậu một chút gì đó thích hợp sao?"
Cố Hải bừng tỉnh hiểu ra.
Bạch Lạc Nhân đứng dậy ngồi trở lại ghế trên, lặng lẽ sửa sang quần áo
Cố Hải đứng lên, đi tới bên người Bạch Lạc Nhân, trầm giọng hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết, ngày đó vì sao nhìn Tôi nổi giận? Vì sao không để tôi tới quân trại?
Bạch Lạc Nhân mặt không thay đổi đem nguyên nhân nói ra.
Cố Hải thổi phù một tiếng vui vẻ, mừng rỡ Bạch Lạc Nhân xấu hỗ không chịu nổi.
"Cười nữa là cút ra ngoài"*
( Câu khác là: " Cười nữa là cút trứng cho ta")
Cố Hải nhéo gò má của Bạch Lạc Nhân, dở khóc dở cười,: "Cậu khiến tôi nói cậu cái gì tốt đây? Thì cái loại người cũ rích kia, cậu cũng phải đến mức đề phòng sao?"
"Ai đề phòng cậu chứ" Bạch Lạc Nhân nổi đóa," Tôi đề phòng chính là ông ta"
" Ông ta cứ giao cho tôi. Cậu chỉ cần đề phòng là được" Cố Hải sâu kín nói.
Bạch Lạc Nhân hừ cười một tiếng, "Không cần, tôi giúp cậu tìm được một người thế thân."
Cố Hải vẻ mặt hồ đồ, Bạch Lạc Nhân không tiếc mang kế hoạch toàn bộ nói cho Cố Hải, Cố Hải nghe xong cả người chấn động.
"Cái gì? Cậu đem anh tôi ra dụ dỗ?"
"Lúc này đã biết là anhcủa cậu a?" Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Cố Hải: " Vừa đánh nhau không thấy cậu hô một tiếng 'anh' a?"
"Không phải lúc ấy tức giận đầu đều hồ đồ sao?" Cố Hải càng nghĩ càng khó chịu, "Anh ta lúc nào trở về Bắc Kinh? Tại sao tôi cũng không biết? Cậu và anh ta vừa đi ra ngoài để làm gì?"
Bạch Lạc Nhân đem chuyện của Cố Dương đã nói với hắn, thuật lại một lần nữa cho Cố Hải.
Cố Hải nói ngay:" Cậu sớm nên đem tên súc sinh này cấp cho Lão già đó ! »
Cố Dương mặt mũi bầm dập vào ngồi ở trong xe. Máu động trên khóe miệng. Một cánh tay bị gãy, điều khiển tay lái khó khăn, chỉ có lái chậm tốc độ xe, rậm rãi đi ngang qua sân huấn luyện.
Bất chợt, một bóng dáng người vọt đến trước mặt xe của hắn. Cố Dương liền gấp rút đạp thắng xe.
Xe dừng lại, vút một cái bóng dáng kia đã lên trước cửa xe của của hắn. Cố Dương nhìn lướt qua vai hắn , nhìn ra người này quyền lực không nhỏ, liền quay cửa kính xe xuống, cố nén cở thể không khỏe cùng ngó ra ngoài cửa đối diện người trước mặt.
"Có việc gì thế?"
Chu Lăng Vân ánh mắt khí phách dò xét trên mặt Cố dương một lúc, sâu kín hỏi:"Cậu cũng bị người nào đánh thành như vậy?"
Nghe giọng nói Chu Lăng Vân , dáng vẻ hình như có quen biết hắn, Cố Dương suy nghĩ nửa ngày, sửng sờ vì nghĩ không ra hai người bọn họ khi nào đã gặp mặt?
"Ông là ai a?" Cố Dương lạnh lùng hỏi.
Chu Lăng Vân tay đặt ở trên bệ cửa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn vào Cố dương: "Cậu không biết tôi?"
Cố Dương lạnh lùng trả lời một câu: "Không biết."
Chu Lăng Vân ánh mắt trong nháy mắt trở nên hung tợn.
"Cậu không biết Tôi, nhưng tôi biết cậu."
Cố Dương vẻ mặt đều tái rồi, người đàn ông này thị lực không tốt, hay là tinh thần không tốt?
"Ông đem quần áo từ vị đại tá nào trộm được rồi tự mặc trên người?" Cố Dương nhịn không được chen vào một câu.
Chu Lăng Vân tay trực tiếp đưa vào trong xe, lấy kính chắn gió của Cố Dương đặt ở cạnh kính mát rồi đem ra đưa vào túi áo khoác, trầm giọng nói "Cái này, Tôi lấy!"
Con mắt Cố Dương bắn ra tia lửa:" Đưa đây!"
"Có bản lĩnh cậu đến phòng làm việc của tôi lấy!"
Chu Lăng Vân xoay người rời đi.
Cố Dương trên người còn bị thương, hành động bất tiện, chỉ có thể quay đầu xe, hung hăng nhìn Chu Lăng Vân đụng tới!
Kết quả, Hắn mắt nhìn Chu Lăng Vân chân bay đến trước kính chắn gió, sau đó khẩn cấp thắng xe, dĩ nhiên từ trong kính chiếu hậu có thể thấy Chu Lăng Vân bình yên vô sự mà từ đuôi xe đi trở về.
Xe của hắn rất nhanh bị một đám tên lính võ trang đầy đủ vây quanh.
Chu Lăng Vân bình tĩnh nói:"Đem phần tử khủng bố này giải đến phòng thẩm vấn cho tôi!".
Cố Dương, ". . ."
BẠN ĐANG ĐỌC
Thượng Ẩn - quyển 2
RomanceTên Truyện: Thượng Ẩn ( 你丫上瘾了?) - Quyển 2 : Lửa tình bùng cháy. Tác giả: Sài Kê Đản. Tiếp nối với phần một của Thượng ẩn, phần hai là câu chuyện tám năm sau, khi hai người đã trưởng thành.... Nhân Vật Chính: Cố Hải×Bạch Lạc Nhân. Phụ: Vưu Kỳ×Dương...