"Cái gì?" Luhan lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, tay buông lỏng, điện thoại di động rơi trên mặt đất, mà trong điện thoại còn vang lên tiếng của Sehun, "Chàng trai chết tiệt, em làm sao vậy? Mau nói chuyện đi. . . . . . Đáng chết, trả lời tôi nhanh một chút. . . . . ."
Bác sĩ Mạnh thấy phản ứng của cậu, lo lắng hỏi thăm, "Xi thiếu gia, cậu không sao chớ?"
"Bác sĩ mới vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!" Luhan nắm chặt hai tay của bác sĩ, sắc mặt hốt hoảng nhìn bác sĩ Mạnh.
"Xi thiếu gia, cậu trước hết bình tĩnh một chút, hãy nghe tôi nói, tôi đã thay cậu kiểm tra qua, mà kết quả kiểm tra là cậu không có mang thai, cậu yên tâm, tôi cũng đã kiểm tra thân thể của cậu, cũng không có bệnh gì, cho nên cậu có thể mang thai bình thường." Bác sĩ Mạnh an ủi cậu, cố gắng ổn định tâm tình của cậu.
Luhan từ từ buông lỏng tay, gương mặt vẫn như cũ tràn đầy thất vọng. Không có mang thai, như vậy tức là cậu làm những chuyện kia toàn bộ uổng phí, nhiệm vụ không có hoàn thành, lời hứa với anh cũng không có hoàn thành, thì ra là cậu quanh đi quẩn lại lại trở về điểm bắt đầu.
Buồn cười, thật sự là. . . . . . Rất buồn cười!
"Xi thiếu gia, cậu không sao chứ?" Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của cậu, bác sĩ Mạnh lại lo lắng hỏi thăm.
Luhan lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói, "Tôi không sao!" Nói xong, cậu liền từng bước từng bước đi ra ngoài.
Bác sĩ Mạnh cúi đầu nhìn điện thoại di động trên đất, vội vàng nhặt lên nói, "Xi thiếu gia, điện thoại di động của cậu!"
Luhan hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ, chỉ là chạy về phía trước, vẫn chạy.
Bác sĩ Mạnh cầm điện thoại di động bất đắc dĩ thở dài, nhưng đột nhiên trong điện thoại di động truyền ra giọng nói của Sehun, "Ngươi là ai?"
Bác sĩ đột nhiên cả kinh, sau đó đem điện thoại đặt ở bên tai, nói, "Xin chào, tôi ở bệnh viện xx, bác sĩ khoa phụ sản, Mạnh Hiểu Quân."
"Bác sĩ Mạnh?"
"Đúng vậy!"
"Tôi là ông xã của Luhan, chuyện mọi người vừa nói tôi nghe không rõ, bác sĩ có thể nói cụ thể với tôi một lần nữa không? Tôi rất lo lắng cho cậu ấy."
"Tốt, thật ra thì mấy ngày trước bà xã của anh đến chỗ tôi làm kiểm tra chi tiết, hôm nay đã có kết quả kiểm tra, bà xã của anh không có mang thai."
"Không có mang thai, đây là thật sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì tốt quá, cám ơn anh, bác sĩ Mạnh."
"Tút - tút" một tiếng ngắt cuộc gọi, bác sĩ Mạnh nghi ngờ nhìn điện thoại. Kỳ lạ thật, tại sao khi cậu ấy nghe tin này thì khóc đến tội nghiệp, mà người đàn ông này nghe xong lại vui vẻ nói "Vậy thì tốt quá", rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ người đàn ông này muốn vứt bỏ Chàng trai của mình?
Sehun cúp điện thoại, vẻ mặt tức giận nhưng trong nháy mắt chuyển thành vẻ mặt vui vẻ. Cậu ấy không có mang thai, đó chính là lý do để cậu ấy không rời khỏi mình, hơn nữa chỉ cần để cho cậu ấy không mang thai, cậu sẽ ở bên cạnh mình cả đời rồi !
Luhan, lần này tôi sẽ không mắc mưu của cậu dễ dàng như vậy, tôi sẽ giữ cậu bên cạnh cả đời.
Khóe miệng gian ác, hắn nói, "Cậu y tá, trả điện thoại di động lại cho cậu, hơn nữa nhờ cậu mang xe lăn đến đây giúp tôi, đưa tôi đến phòng bệnh số 402, cám ơn!"
Khi Luhan trở lại phòng bệnh số 402 thì trời tối, cậu đi vào phòng bệnh thấy Sehun đang nửa nằm ở trên giường, nhàn nhã uống một ly trà, đột nhiên cậu cảm thấy tò mò, tại sao hắn bình tĩnh như vậy, cư nhiên không nổi giận.
"Chàng trai chết tiệt, không phải nói đi rửa tay sao? Tại sao trễ như vậy mới trở về?" Giọng nói của hắn như thường, nhưng vẻ mặt rất khác thường.
"À, bởi vì tôi đột nhiên có chút gấp chuyện gấp, cho nên. . . . . ."
"Không cần giải thích!" Sehun đột nhiên ngắt lời của cậu, sau đó đem một cái điện thoại di động đặt ở bên giường, nói tiếp, "Đây là do bác sĩ Mạnh mang đến."
Luhan kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại di động, "Anh. . . . . . Cũng biết rồi hả ?"
Sehun buông lỏng cười một tiếng nói, "Ừ, tôi biết rõ chuyện em không có mang thai, nhưng tôi không ngờ chuyện này làm cho em bị đả kích lớn như vậy, em muốn sanh con cho tôi sao? Tại sao vậy? Có thật là chỉ vì nguyện vọng của cha mẹ?"
"Nếu không thì anh cho rằng tôi còn có nguyên nhân gì?" Luhan hỏi ngược lại, muốn dò xét xem hắn biết bao nhiêu.
Đôi mắt Sehun lạnh lẽo nhìn cậu, hắn thật không ngờ một chàng trai xinh đẹp như thế lại là Thiên quốc gia Thiên sứ thợ săn, tại sao cậu lại gia nhập cái tổ chức này? Rốt cuộc trong 15 năm này cậu đã trải qua những chuyện gì? Hắn thật muốn biết toàn bộ, toàn bộ về cậu!
Nhẹ nhàng hít một hơi, khôi phục diện mạo tà ác nói, "Nếu như tôi biết nguyên nhân, tôi cũng sẽ không hỏi cậu rồi !"
Thật sự là vậy phải không? Trong lòng Luhan nghi vấn.
"Chỉ là. . . . . ." Sehun lại đột nhiên mở miệng nói"Tôi có thể đồng ý với em, cho em một quả đứa bé, nhưng mà . . . . . trước tiên, em phải nghe tôi, tất cả đều phải nghe theo tôi vô điều kiện, như thế nào?""Anh đang nói điều kiện với tôi? Anh cho rằng tôi sẽ đồng ý với anh sao?" Luhan cau mày.
"Em sẽ!" Sehun khẳng định nói, "Em nhất định sẽ đồng ý với tôi, nếu như em dám nói một chữ không, tôi sẽ kêu bác sĩ đến làm phẫu thuật cho tôi, tôi sẽ khiến em cả đời cũng không thể hoàn thành tâm nguyện, dù sao căn bản tôi không có ý định có con."
Hắn nói xong, nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt tà mị nhìn ra bốn phía, uy hiếp nói, "Nếu không, tôi thấy chết cũng là một lựa chon tốt, nơi này là lầu sáu, có thể ngã chết người chứ?"
Luhan hung hăng nhìn hắn chằm chằm, người đàn ông này dám dùng thủ đoạn này để uy hiếp cậu, làm phẫu thuật? Buộc ga-rô (ngăn sinh nở) sao? Còn nói muốn chết? Hắn là phụ nữ sao? Làm gì cũng luôn muốn chết muốn sống để uy hiếp cậu? Không sinh con, hắn sẽ không sợ làm cho Oh JaeWon và hắn trở mặt nhau sao? Con cháu duy nhất của nhà họ Oh cư nhiên chưa từng nghĩ tới có con, những lời như vậy mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của toàn thế giới thôi.
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối hắn là một kẻ điên tuyệt đối!
Sehun thấy cậu không nói lời nào, có chút phiền não mà nói, "Tôi không có kiên nhẫn chờ em từ từ suy tính, tôi đếm tới ba, nếu như em. . . . . ."
"Tôi đồng ý với anh!" Luhan đột nhiên trả lời, gương mặt hoàn toàn ung dung.
Thật ra thì từ lúc vừa mới bắt đầu cậu đã có nghĩ tới, dù như thế nào cũng không sao, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện của anh là tốt rồi, cho dù chết, dù xuống địa ngục, cậu đều không do dự mà đồng ý. Người đàn ông này mặc dù tính tình ác Hunie, nhưng như đã nói, lời hứa nhất định sẽ thực hiện. Hắn nói sẽ cho cậu một đứa bé, nhất định sẽ.
Sehun hướng về phía cậu cười hả hê, đưa ra một cái tay, giống như vương giả nói, "Tới đây, bảo bối của tôi."
Luhan nhìn ánh mắt của hắn, từng bước từng bước đi đến gần hắn, đi tới bên giường mới vừa dừng bước, Sehun đột nhiên đưa một tay kéo cậu vào trong ngực, đột nhiên hôn lên môi của cậu.
Vừa hôn, còn vừa hài hước hỏi, "Câu trả lời vừa rồi của em, là bởi vì muốn có đứa bé, hay là lo lắng tôi thật sự sẽ chết?"
BẠN ĐANG ĐỌC
[HunHan]Chọc giận Tổng Giám Đốc khó tính
Fanfic----~~~---- Rõ ràng vì xóa bỏ lời đồn mà ở cậu phải làm chuyện này, quả nhiên là tác phong của gay! Cậu hiện tại thật sự, thật sự, thật sự có một loại xúc động, muốn thông qua đài truyền hình toàn cầu, nói cho mỗi người trên trái đất biết, hắn là ga...