Chương 68: Lại một năm nữa

31K 630 18
                                    

Beta: Sutháiphi

   Chuyện Lam thục dung cứ thế ở trong mắt mọi người dần phai nhạt. Đã vào tháng mười một, trời rất lạnh. Hai hài tử mặc y phục ngày càng dày hơn, đi đường có chút lung lay khó khăn.

   Tương Như Nhân bắt đầu dạy bọn họ nhận mặt chữ đơn giản. Lấy vải trắng cắt thành từng miếng viết chữ lên. Tương Như Nhân từng chữ từng chữ dạy bọn họ đọc.

   Trong phòng thường thấy cảnh miếng vải bị vứt lung tung. Bình Ninh đọc được một chữ lại nắm lấy một miếng vào trong tay, được một chút đã muốn đi ra ngoài dạo.

   Tương Như Nhân cũng không ép buộc bé, để nhũ mẫu ôm Bình Ninh ra ngoài đi một vòng. Thời điểm trở về thấy đệ đệ vẫn còn theo mẫu thân học chữ, bản thân bé cũng tự hùa theo muốn tiếp tục học chữ.

   Nuôi đứa nhỏ là chuyện lâu dài, nhưng đôi khi lại cảm thấy bọn họ lớn thật nhanh. Giống như một khắc trước bé con còn nằm ở trong tã, hiện tại đã có thể ở trước mặt ngươi tranh cãi vài câu, cũng vài năm nữa thôi, bé sẽ trưởng thành, lập gia đình, bản thân cũng già đi.

   Trước đây Tương Như Nhân chưa từng có cảm giác như vậy. Từ sau khi sinh đứa nhỏ xong, cảm xúc của nàng cũng nhiều phiền muộn hơn.

    Đầu tháng mười hai Trình Bích Nhi ghé phủ thái tử một chuyến thăm nàng, mang theo tin tức về đại ca.

   "Thì ra đại ca cùng đại tẩu có liên lạc". Trình Bích Nhi một mặt nói có vẻ khó tin, đại khái là đại ca đã hơn một năm không có tin tức, vốn đã không còn hy vọng gì.

   Tương Như Nhân nở nụ cười "Bọn họ là phu thê, giữa phu thê có liên hệ một chút thì có gì kì quái".

   Trình Bích Nhi biết biết miệng "Năm trước lúc nói đại ca không trở lại, đại tẩu cũng không bao nhiêu bi thương, ta còn tưởng là đại tẩu hết hy vọng".

   Thấy Tương Như Nhân còn tủm tỉm cười, bước đến đánh nàng một cái. "Hay da! Xem ra là ngươi có biết gì đó nhưng không nói cho ta biết"

   "Ta làm gì biết!" Tương Như Nhân nắm tay nàng ta."Ta nói ta đoán được ngươi cũng không tin mà".

   Trình Bích Nhi hừ một tiếng "Ngươi nói chút cũng không được sao".

   Tương Như Nhân cười mà không nói. Trình Bích Nhi ý cười duy trì cũng không được bao lâu, ngược lại nhắc đến chuyện Lam gia. "Như Nhân, ngươi còn nhớ rõ chuyện chúng ta thấy sau núi giả mười năm trước lúc tiến cung, Lam thục dung này ...."

   Tương Như Nhân cho nàng một ánh mắt giữ kín miệng. "Chuyện này ngươi biết trong lòng là được rồi".

   Trình Bích Nhi hít một hơi, vỗ vỗ ngực. "Ta biết. Nhìn thấy cảnh khi đó ta cũng hết hồn, giờ ta vẫn còn cảm nhận được đây. Lam thục dung chết không oan uổng, làm ra chuyện như thế chết vạn lần cũng đáng. Ta chỉ là cảm thấy..." Trình Bích Nhi nói một nửa liền ngừng lại, cùng Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nhau. Tương Như Nhân gật đầu "Ngươi muốn nói với ta là sai cũng không phải một phía" Mà phía gây tội còn lại thì không phải chịu trách phạt. Lại nói tiếp nếu theo như bọn họ nghe được, một màn kia tại núi giả, nói Tam vương gia là bị lừa gạt, ai tin nổi.

[Hoàn] Tương Quý Phi Truyện [Edit]- Tô Tiểu LươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ