Chap 34

965 78 8
                                    


Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn ôm chặt lấy Vương Tuấn Khải, mặc dù cậu có thể nhìn thấy rằng... Một trận chiến sắp xảy ra... Chỉ có Vương Tuấn Khải mới có thể làm dịu lại nỗi căm hận đang âm ỉ cháy trong tim cậu, cậu thì thầm khe khẽ...

-Tuấn... Khải... em có...lỗi...

Thiên Tỉ muốn lắm người trước mắt cậu mở mắt ra, nhìn cậu trìu mến, đáp lại cậu bằng giọng nói trầm ấm ôn nhu, anh sẽ an ủi cậu rằng không có gì phải sợ cả, đã có anh ở đây rồi... Một Dịch Dương Thiên Tỉ luôn cứng đầu, luôn coi Vương Tuấn Khải như oan gia giờ lại chờ lắm sự bảo vệ của anh... Nhưng tất cả, cậu biết rằng đó chỉ như một giấc mơ... Anh chết rồi... vì cậu mà phải chết... Cậu phải trả lại những kẻ đã dồn anh đến cái chết cái giá gấp trăm lần... Nghĩ đến đây, Dịch Dương Thiên Tỉ lại lần nữa đánh mất bản ngã mà khó khăn lắm mới giành lại được từ ác ma trong tim cậu...

Phía bên trên bầu trời, hai phe thiên thần và ác quỷ đã đụng mặt nhau, không khí như được nung sôi... Vương Nguyên và Lưu Chí Hoành, một thiên thần, một bán ác quỷ đang bị kẹt lại giữa thế trận... Lưu Chí Hoành kéo Vương Nguyên về phía sau lưng mình, dùng đôi mắt vằn lên những tia máu nhìn chằm chặp vào những kẻ kia... Vương Nguyên có chút không vừa lòng trước cử chỉ vừa rồi của Hoành, muốn bay lên phía trước nhưng Lưu Chí Hoành đã ghìm chặt lấy, nói nhỏ...

-Cậu ở im đấy cho tôi...

Giọng điệu như dọa nạt của Chí Hoành khiến Vương Nguyên mất bình tĩnh, từng thanh âm rít qua kẽ răng...

-Anh làm vậy là ý gì? Anh có hiểu rằng tôi là ai không?

-Tôi biết, nhưng cậu nhìn lại bản thân hiện tại đi... Có chỗ nào là không thương tích?

-Nhưng...tôi...

-Không nhưng nhị gì hết, nhiều lắm nếu cậu muốn thì dùng phép thuật tầm xa yểm trợ cho tôi, nhất định không được ngu ngốc lao lên... Cậu hiểu chứ?

-Tôi...

Chưa kịp để Nguyên nói hết lời, Lưu Chí Hoành đã lao vào đám ác quỷ, bè lũ thiên thần phía bên kia cũng không bỏ lỡ thời cơ, trận chiến được khai cuộc... Lưu Chí Hoành và Vương Nguyên thực không ngờ lại có thể kết hợp ăn ý tới vậy, hai người hạ được rất nhiều ác quỷ, bên phía thiên thần cũng thiệt hại khá nhiều vì phép thuật bóng tối cấp cao của ác quỷ... Cả hai bên vốn đã khá ngang tài ngang sức nhưng trong trận chiến này bên thiên thần có vẻ lại nhỉnh hơn chút ít vì hai người kia hầu như chỉ chú tâm vào đánh ác quỷ... Sau khi trận chiến bắt đầu được vài phút, một nhóm thiên thần nhận ra thế trận nghiêng về mình đã tách ra khỏi cuộc chiến với ý định tấn công Thiên Tỉ đang ở phía dưới... Chí Hoành và Vương Nguyên ngay lập tức nhận ra đã lao theo, nhưng có lẽ là đã muộn... Những đòn tấn công đầu tiên giáng xuống, đám thiên thần những tưởng đã đánh bại được Dịch Dương Thiên Tỉ nhưng tất cả đã nhầm... Sau khi đám bụi tản dần, Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải vẫn không mảy may xây xát dù chỉ là một vêt xước nhỏ nhất... Đám thiên thần một lần nữa ra tay, lần này là đòn công kết hợp của rất tất cả các hệ... Tất cả đều không thể chạm đến Thiên Tỉ...

Dịch Dương Thiên Tỉ quay đầu lại, đôi mắt lại trở về vô hồn như nó vốn như vậy, trên khuôn mặt ấy, một nụ cười nửa miệng ghê tởm khiến cho tất cả xung quanh lạnh toát sống lưng, vô thức mà lùi lại... Thiên Tỉ giơ hai bàn tay sang hai bên, lòng bàn tay hơi khum lại, có một cái dự cảm chẳng lành chạy dọc theo dòng suy nghĩ của Vương Nguyên... Nguyên ngay lập tức kéo Lưu Chí Hoành bay hết sức ra khỏi bán kính 50m quanh Thiên Tỉ... Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cả hai người đều chưa kịp hiểu gì đã thấy rất nhiều thiên thần và ác quỷ mất cánh và rơi xuống... Những kẻ còn trụ lại trên bầu trời đều bị thương.

Ở phía xa, một bóng đen đang ẩn nấp, chờ đợi thời cơ đến...

Tất cả những thiên thần còn trụ lại được dãn cách thành một vòng tròn lớn, bao quanh bầu trời phái trên Dịch Dương Thiên Tỉ, họ bay xoay tròn, liên tục đổi vị trí cho nhau... Nguyên rơi vào trạng thái ngạc nhiên tột cùng... Cái này, cái này....

Thấy biểu cảm khác lạ trên khuôn mặt Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành cảm thấy có chút lo lắng, hỏi khẽ...

-Họ đang làm gì vậy?

-Phép thuật cổ!!! Là một phép thuật cổ... Cái này là phép phong ấn bằng tất cả các nguyên tố, hay có thể nói đơn giản là chỉ cần hội tụ đủ tất cả các hệ phép thuật sau đó tổng hợp sức mạnh lại bằng linh hồn của các thiên thần thì sẽ phong ấn được bất kì thứ gì, dù có là loài quỷ bất bại hay đại thiên thần nhiều tài phép cũng không thể thoát ra nổi...

-Nói vậy, bọn họ định hi sinh linh hồn để bắt Thiên Tỉ?

-Phải, nói đơn giản chính là vậy...

-Chúng ta phải làm gì đó ngăn họ lại...-Lưu Chí Hoành nói lớn... Vương Nguyên cau mày, lắc đầu...

-Không được đâu, không một ai kể cả là đại thiên thần có thể can thiệp vào phép thuật cổ... Nếu can thiệp, kẻ bị phong ấn sẽ bị tước đi mạng sống bởi chính phép thuật cùng với những người thực hiện...

-Không làm gì được sao? Đứng đây và nhìn cậu nhóc ấy bị bắt...

-Nếu muốn Thiên Tỉ tiếp tục sống, đây là cách duy nhất.- Nguyên dứt khoát. Lưu chí Hoành không nói thêm lời nào, chỉ yên lặng theo dõi mọi chuyện diễn ra... Dưới phép thuật cổ của các thiên thần, một chiếc vòng phép dường như được kết lại bằng ánh sáng xuất hiện, bao chặt lấy cơ thể Thiên Tỉ... Cậu cố gắng cựa mình nhưng càng cố vũng vẫy bao nhiêu, vòng phép càng siết chặt lại, không thể thoát ra... Thiên Tỉ gào lên, gồng mình chống chọi lại phép thuật cổ xưa... Chiếc vòng thít lấy cơ thể cậu, ánh sáng phát ra từ chiếc vòng như khiến cơ thể cậu tan chảy... Chiếc vòng này đang đốt cháy tâm hận trong cậu... Cậu dần lấy được lại ý thức của bản thân, cùng với phép thuật cổ chống lại một con người khác của mình... Nhìn thấy Thiên Tỉ gào thét nhưng không cố tháo chiếc vòng phép kia ra nữa, Vương Nguyên ngay lập tức nhận ra ý thức của Thiên Tỉ đang phần nào quay về...

Ngay khi các thiên thần gục xuống, đám ác quỷ đều có ý định nhất loạt xông lên thì một bóng đen lao vút ra... Lưu Chí Hoành nói không ra tiếng, chỉ biết sững người... Vương Nguyên chăm chú theo sát cử chỉ của kẻ vừa xuất hiện bằng ánh mắt nhưng cũng không quên hỏi Lưu Chí Hoành kế bên:

-Sao vậy? Anh biết hắn?

-Thừa tướng của ma giới... Kẻ mà ma vương cha Tuấn Khải tin tưởng nhất...

Đám ác quỷ đồng loạt khựng lại sau khi phát hiện kẻ đứng trước là thừa tướng, chúng cúi người thi lễ... Nhưng tiếc rằng, chưa một ai thi lễ xong, tất cả đã đều đầu lìa khỏi cổ chỉ bằng một nhát chém phép thuật... Vương Nguyên quá đỗi ngạc nhiên, không thể nói thành lời... Lưu Chí Hoành nắm tay thành nắm đấm nén cơn giận...

-Ông ta...

Thừa tướng ma giới xuất hiện, rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Cái kết của tất cả sẽ như thế nào?

Au: Có lẽ chap sau là cái kết rồi :)))) Không biết các bạn có thích không nữa :)))))

[Khải-Thiên]Yêu nhầm ác quỷ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ