[Transfic/Khải Nguyên] Thay thế ái tình - chương 23

1.6K 78 1
                                    


Chờ đến thời điểm Vương Tuấn Khải tỉnh lại, đã là giữa trưa của 3 ngày sau, hôm nay vừa vặn là ngày dỗ của Tô Văn, sinh nhật của hắn.

Dịch Dương Thiên Tỉ đi sau là Tiểu Hổ, chie cần Vương Tuấn Khải phản ứng kích động hơn bình thường, bọn họ sẽ tiêm cho hắn một liều thuốc an thần nữa.

"Tôi muốn đi gặp Tô Văn."

Trốn tránh cũng không được, nếu như hắn tiếp tục ngủ để quên đi, thì sẽ không tiếp tục đau xót, nhưng mà, hắn cần phải đối mặt, không thể trốn tránh mãi được.

Dịch Dương Thiên Tỉ đỡ hắn dậy, không có cãi nhau ầm ĩ, không điên điên dại dại, hắn bình tĩnh như vậy lại khiến cho Dịch Dương Thiên Tỉ có chút lo lắng. Thật sự đã thông suốt rồi sao?

"Tôi đi cùng cậu."

Vương Tuấn Khải không lên tiếng, xoay người xuống giường, liều thuốc an thần làm cho hắn bước đi không vững, tác dụng phụ quá lớn, đầu của hắn rất đau, mặt mũi tái nhợt. Dịch Dương Thiên Tỉ muốn đỡ hắn lại bị hắn đầy ra.

Lái xe tới nghĩa trang, cũng không xa lắm, nghĩa trang này nằm ở vùng ngoại ô. Lúc Tô Văn mới qua đời, Vương Tuấn Khải luôn luôn ở đây, Vương Sùng phải cưỡng chế đưa hắn về, ra lệnh cho thuộc hạ sau này không ai được đưa hắn tới đây gặp Tô Văn nữa. Hắn từng tự sát ở nơi này, cho nên mới khiến mọi người sợ hãi như vậy. Bên cạnh có nhiều người, hắn không thể trò chuyện cùng Tô Văn, nhưng mà tới gặp một chút là được rồi. Hai năm không gặp, Tô Văn, em có còn yêu anh không?

Mưa rơi tí tách, thấm ướt quần áo Vương Tuấn Khải, nước mưa từ trên mặt chảy xuống, tự như nước mắt của Vương Tuấn Khải, từng giọt, từng giọt...

Không có khăn tay, trên người Vương Tuấn Khải chỉ mặc một tấm áo mỏng manh, lặng lẽ lau ảnh Tô Văn. Dịch Dương Thiên Tỉ trào nước mắt, Vương Tuấn Khải không khóc, cố gắng kiềm chế, nhưng có ai mà không biết, giây phút này, Vương Tuấn Khải sống không bằng chết. Sinh ly tử biệt, con người ta chưa từng trải qua sẽ vĩnh viễn không biết rõ được tư vị của nó như thế nào. Trơ mắt nhìn người mình yêu thương nhất biến mất, trái tim sẽ đau, đau đến tê tâm liệt phế, sau đó chết tâm, sau đó hận không thể cùng người đó ra đi. Vương Tuấn Khải hiện tại như một cái xác không hồn, tâm đã chết, hắn sống cũng chẳng còn ý nghĩa... một tấm bia mộ, ghi lại ngày Tô Văn từng tới thế giới này, cậu ấy chết rồi, đi thật rồi, thứ cậu ấy lưu lại chỉ là đau đớn không thể bù đắp, để lại cho người còn sống bao nhiêu thống khổ, chỉ có Vương Tuấn Khải mới thấu hết được.

Vương Tuấn Khải từng chút, từng chút vuốt ve gương mặt Tô Văn, cậu ấy vĩnh viễn lưu lại ở bộ dáng này, vĩnh viễn cười với ngững người tới thăm mình, ậu ấy thật sự cam lòng sao? Thật sự không lưu luyến chút nào sao? Bọn họ không phải thần thánh, chẳng thể cải tử hoàn sinh, chỉ có thể thiên nhân cách biệt. Chỗ ngồi này cách phần mộ một khoảng, một người bên trong, một người bên ngoài, khoảng cách không xa, thế nhưng lại cách một cánh cửa sinh tử, đưa tay ra vĩnh viễn không thể nắm lấy tay Tô Văn nữa, cũng chẳng thể ôm nhau như trước đây, thật muốn một bước tiến vào, cùng Tô Văn chôn một chỗ, chết không chia lìa.

[Transfic/Khải-Nguyên] Thay thế ái tìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ