Xe ngựa không dừng lại mà đi ra ngoài thành. Có thể thấy rất rõ ràng rằng cho dù Khắc Bảo Bảo hiện tại được Công Tước Cổ Đốn sủng ái, nhưng địa vị vẫn không thể so sánh với thiên chi kiêu nữ Lạp Song Ngư. Phu xe nghe lời Lạp Song Ngư là chuyện khiến hắn hối hận cả đời!
"Ta hi vọng nàng còn sống." - thanh âm âm lãnh sâu kín của Khắc Bảo Bảo vang lên. Đây là ranh giới cuối cùng của nàng. Không phải bởi vì muội muội trên danh nghĩa này, mà là vì mẫu thân dịu dàng.
Thiên Yết nhàn nhạt gật đầu. Đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.Xe ngựa đi về hướng rừng cây ngoài thành. Không bao lâu sau thì dừng lại.
Thiên Yết xuống xe, vươn tay ra, Khắc Bảo Bảo hờ hững đặt tay lên. Thiên Yết cẩn thận đỡ nàng xuống xe.
Phu xe nhìn quanh. Hắn nghe lời nhị tiểu thư chạy xe đến đây, nhưng lại không thấy nàng đâu cả. Có nên nghe theo lời nhị tiểu thư, lập tức rời đi không nhỉ? Dù sao lệnh của nhị tiểu thư không bao giờ sai. Đại tiểu thư này không bằng nàng nên nếu biết là nàng phân phó chắc cũng không dám so đo. Phu xe suy nghĩ một chút liền ra roi thúc ngựa rời đi.
Nhưng sau một khắc, thanh âm lạnh lẽo sâu kín vang lên bên tai hắn:
"Ngươi muốn đi đâu?" Đáy mắt Thiên Yết không có chút độ ấm.
Phu xe kinh hãi. Thanh âm không chút tình cảm này khiến máu trong người hắn đông cứng lại. Ngay sau đó, khí tức tử vong bao phủ hắn. Một cỗ đau đớn thấu tâm can từ tay hắn truyền tới, khiến hắn không thể hô hấp được.
Gân tay đã bị cắt đứt. Thiên Yết ưu nhã thu hồi kiếm. Trên thân kiếm không dính giọt máu nào nhưng gân hai tay của phu xe đã đứt đoạn! Máu tươi nhỏ giọt, phu xe gào lên thê thảm. Thanh âm thê lương vang vọng trong rừng cực kỳ chói tai.Thiên Yết như Tử Thần đứng lẳng lặng ở đó, lạnh lùng nhìn phu xe đang không ngừng lăn lộn kêu đau.
"Ai sai ngươi đưa chúng ta tới đây?" Khắc Bảo Bảo mỉm cười như ánh mặt trời, đầy dịu dàng hỏi điều nàng đã biết rõ.
Đáy mắt phu xe tràn đầy hoảng sợ. Thiếu nữ trước mắt đang cười nhưng so với hàn băng ngàn năm còn lạnh lẽo hơn.
"Ngươi đã mất chức!" - Thiên Yết lạnh lùng lần nữa rút kiếm chỉ vào người trên đất.
Chưa kịp đâm xuống, phu xe đã kêu lên tê tâm liệt phế:
"Nhị tiểu thư, cứu mạng! Là người phân phó ta chạy xe đến đây mà. Nhị tiểu thư..."
Khắc Bảo Bảo cười, đứng một bên như cây anh túc xinh đẹp mà chứa đầy chất độc, nhàn nhã chờ người kia xuất hiện.
Trong bóng tối, Lạp Song Ngư rét lạnh. Lần đầu tiên thấy được khuôn mặt không chút để ý, đối với mọi chuyện của Khắc Bảo Bảo đều thờ ơ của Thiên Yết xuất hiện vẻ mặt lãnh khốc, tàn nhẫn như vậy. Đây là sao? Người kỵ sĩ này thật đối với Khắc Bảo Bảo ngu ngốc dốc hết tâm can hay sao? Sao lại có thể như vậy? Khi mình khi dễ ả ngu ngốc đó, Thiên Yết luôn mắt nhắm mắt mở. Hiện tại lại không như thế nữa!"Dừng tay!" - Mắt thấy kiếm của Thiên Yết sắp đâm thủng lồng ngực phu xe, Lạp Song Ngư từ góc tối đi ra, gầm lên. Phu xe kia dù sao cũng bởi vì nghe lệnh của nàng mà có kết quả này.
![](https://img.wattpad.com/cover/59220701-288-k66930.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit)(Chuyển ver) Q.1 Tài năng tuyệt sắc ( Bảo Bình - harem )
FanfictionBảo Bình - Song Tử - Ma Kết - Xử Nữ - Kim Ngưu - Thiên Bình