Khắc Bảo Bảo nghe thấy thanh âm đó, thậm chí cũng không đáp lại, hoàn toàn coi như không nghe thấy.
Lạp Song Ngư cau mày nhìn bóng dáng quen thuộc đứng đó. Trong lòng dâng lên một cỗ tức giận. Đêm đó, chính là nàng lừa mình rằng gia gia đến, mới đánh lén được mình, khiến mình phải diện bích một tháng! Trong thời gian phiền não này, Lạp Song Ngư cũng nghĩ vô cùng rõ ràng. Nếu như Khắc Bảo Bảo không vô sỉ dùng cách hạ lưu như vậy, mình tuyệt đối sẽ không thua nàng. Sợ hãi và nhục nhã cô ta dành ình, khiến mình hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc ấy mình lại bị con ngốc này hù dọa thành như vậy. Thật là nhục nhã! Khuất nhục ngày hôm nay, nhất định sẽ có ngày hoàn trả gấp trăm lần!
Trước mặt Lạp Song Ngư là một lão giả mặc một thân áo bào Ma Pháp thật dài. Trên ngực áo khoác có một đóa hoa Tiểu Kim. Có thể thấy hắn chính là một Ma Đạo Sư, thực lực ở dưới Khắc Lý Phu. Chỉ kém một cấp, nhưng khác biệt rất lớn. Người này chính là viện trưởng học viện Húc Nhật, cũng là sư phụ của Lạp Song Ngư – Mạc Trát.
Mạc Trát nhìn bóng lưng thiếu nữ tóc vàng trước mặt, biết rằng đó chính là tỷ tỷ của Lạp Song Ngư– Khắc Bảo Bảo. Đối với nàng Mạc Trát không có hảo cảm. Đã sớm nghe nói nàng hoang đường từ miệng của đồ đệ bảo bối Lạp Song Ngư rồi.
Hai người trẻ tuổi đi sau dĩ nhiên là sư huynh của Lạp Song Ngư. Ánh mắt không tốt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Khắc Bảo Bảo.
Lạp Song Ngư thấy Khắc Bảo Bảo không để ý đến mình, vốn định phát tác. Nhưng nghĩ tới đây là Công Hội Ma Pháp, hơn nữa còn đang ở cùng sư phụ, cuối cùng đành nhịn. Nàng quay đầu nhìn Thiên Yết lạnh giọng hỏi:
"Thiên Yết, các ngươi ở chỗ này làm gì?"
"Hồi bẩm nhị tiểu thư, chúng ta tìm đại sư Khắc Lý Phu.", Thiên Yết nhàn nhạt đáp trả, không kiêu ngạo không tự ti.
"Cái gì?" - Lạp Song Ngư vừa nghe đáp án này thiếu chút nữa bật cười. Hoa si ngu ngốc này muốn gặp đại sư Khắc Lý Phu? Thật là cười chết người. Ha ha! Đại sư Khắc Lý Phu là người mà ả ngu ngốc này nói thấy là thấy được sao? Phải biết rằng bọn họ khẩn cầu sư phụ thật lâu, người mới đồng ý dẫn đi gặp đại sư Khắc Lý Phu, hy vọng có thể được chỉ giáo một chút.
Đáy mắt Thiên Yết hiện lên một tia sáng rỡ thoáng qua rồi biến mất. Hình như là hài hước nhưng cũng không rõ lắm.
"Chỉ bằng ngươi mà đòi gặp đại sư Khắc Lý Phu sao? Thật là người si nói mộng!" Lạp Song Ngư cười lạnh, nói đầy châm chọc. Hai nam tử phía sau nàng cũng cùng vẻ mặt châm biếm. Ý tứ của nàng rõ ràng nói Khắc Bảo Bảo thật ngu ngốc hơn so với cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Khắc Bảo Bảo vẫn trầm mặc, hoàn toàn không nhìn đến Lạp Song Ngư đang cười nhạo. Cũng không để ý đến viện trưởng bên cạnh. Những học sinh khác gặp viện trưởng ở bên ngoài sẽ rất cung kính mà hành lễ. Nhưng Khắc Bảo Bảo lại không có ý kính trọng gì. Chỉ là cấp trên của những người dạy tri thức căn bản mà thôi. Đối với những người dạy tri thức căn bản, Khắc Bảo Bảo còn kính trọng một chút. Nhưng vị viện trưởng này không gây bất kỳ cảm giác gì cho nàng.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit)(Chuyển ver) Q.1 Tài năng tuyệt sắc ( Bảo Bình - harem )
FanficBảo Bình - Song Tử - Ma Kết - Xử Nữ - Kim Ngưu - Thiên Bình