" Các ngươi muốn đi nơi nào đây ? " - lão đầu nhìn chằm chằm Khắc Bảo Bảo, liền hỏi
Khắc Bảo Bảo trầm mặc, lão đầu kia lại dựa người bên cạnh ngựa không chịu đi.
" Đi đến núi Tật Phong " - hồi lâu, Khắc Bảo Bảo rốt cuộc nhàn nhạt nói một câu.
" A, thật sự trùng hợp, ta cũng đi đến đó. Ngươi đụng ta thì bồi thường, chúng ta đi cùng nhau. Các ngươi người trẻ tuổi, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, bảo vệ một lão gia nhân yếu ớt không tính là quá đáng chứ ? " - lão đầu híp mắt, gian xảo nhìn ngực Khắc Bảo Bảo.
Lão đầu này, không phải đơn giản người, da mặt rất dày, hơn nữa còn là một lão đầu háo sắc! Khắc Bảo Bảo nhìn ánh mắt của lão đầu kia, trong lòng liền khẳng định những ý nghĩ này.
" Chúng ta có hai con ngựa. Ta sẽ thuê cho một chiếc xe ngựa " - Khắc Bảo Bảo cũng không muốn dây dưa với lão đầu này, nên nói ra quyết định như vậy.
" Oh, không được. Đường xá xa xôi, xe ngựa sẽ không nguyện ý đi. Hơn nữa nếu gặp phải nguy hiểm, phu xe chạy nhanh làm sao giúp lão đầu nhu nhược như ta a ? " - lão đầu này hiển nhiên là không muốn thả Khắc Bảo Bảo, liền chẳng biết xấu hổ mà nói. Phu xe có thể so với xe ngựa? Lời này mà lão cũng nói ra được.
Thiên Yết nhìn ánh mắt giảo hoạt của lão đầu này, đáy lòng cũng đang nghi hoặc. Hắn cảm thấy lão đầu này nhìn rất quen, rốt cuộc là người nào? Trước kia, hắn đã gặp nhưng hiện tại nhất thời cũng không nhớ ra.
" Vậy ngài muốn thế nào đây ? " - Khắc Bảo Bảo cau mày, lão đầu này xem ra là quyết định bám theo bọn họ rồi. Mặc dù không biết mục đích của lão đầu này là cái gì, nhưng có thể khẳng định, lão đầu này không có ác ý.
Trong đầu Thiên Yết nỗ lực nhớ lại. Bỗng nhiên, Thiên Yết trừng mắt. Là hắn ! Là ng kia! Hành tung của hắn luôn bất định, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên gặp phải hắn ! Nhưng tại sao lão lại bám theo Khắc Bảo Bảo? Hắn không hiểu, cũng không nghĩ ra. Chỉ là, dọc theo con đường này, căn bản cũng không gặp nguy hiểm như lão nói.
Không đợi Khắc Bảo Bảo nói chuyện, Thiên Yết vội vàng lên tiếng :
" Tốt, lão nhân gia, ta lập tức mua cho ngài một con ngựa tốt, ngài một chút "
Thái độ của Thiên Yết chợt biến chuyển, Khắc Bảo Bảo hiểu. Thiên Yết nhất định đã phát hiện ra cái gì. Nếu như vậy, nàng trước tiên im lặng theo dõi tình hình.
Rất nhanh Thiên Yết liền mua được ngựa, lão đầu lưu loát xoay người lên ngựa, động tác này lại là của một lão gia nhân gia nhu nhược hay sao ?
Ba người cứ như vậy đi xa cửa thành đế đô.
Không khí sáng sớm mát mẻ, đàn chim nhỏ bay tới bay lui hót líu lo. Hàng cây hau bên đường xanh tươi, trên lá cây còn có những giọt sương óng ánh, trong suốt.
" Ngươi tên gì vậy ? Nha đầu xinh đẹp ? "- lão đầu bắt đầu lải nhải. Xưng hô với Khắc Bảo Bảo cũng rất khác biệt.
" Khắc Bảo Bảo " - nàng tùy ý trả lời
" Hả ? Khắc Bảo Bảo? Ân, không tệ không tệ. Người bao nhiêu tuổi rồi ? " - ánh mắt Lão đầu liếc về phía ngực của nàng, trong lòng suy nghĩ. Nhìn dáng dấp, tuổi tác không lớn nhưng trổ mã không tệ, hắc hắc.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Edit)(Chuyển ver) Q.1 Tài năng tuyệt sắc ( Bảo Bình - harem )
FanficBảo Bình - Song Tử - Ma Kết - Xử Nữ - Kim Ngưu - Thiên Bình