C.27 Thăm Bệnh!

14.7K 767 62
                                    

Cạch...

Mở cửa phòng, cả 3 ngừơi đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy Du nằm trên giừơng.

Khải đến gần gọi cô dậy.

- Du, tỉnh.... Ơ_ Nhưng vừa đụng vào ngừơi cô Khải liền nhận ra đựơc điều khác thừơng.

- Hửm?_ Kiệt nghi ngờ nhìn Khải.

- Sao ngừơi em ấy lại nóng như vậy?_ Khải vươn tay sờ vào trán cô, rất nóng.

Sang cũng bứơc tới thử ứơm nhiệt độ.

- Sốt rồi.

- Này, Du em tỉnh lại đi, Du_ Khải lay mãi nhưng cô không hề mở mắt.

- Giờ phải làm gì?_ Kiệt cũng luống cuống đến độ mặt xanh mét không biết làm gì.

- Đúng rồi, mau gọi cho chú Tài chở em ấy đến bệnh viện_ Khải bật thốt lên, rối rít bảo 2 ngừơi kia.

Thế là cả 2 đồng loạt gọi cho chú Tài.

- Không gọi đựơc_ và cả 2 đều đồng loạt trả lời.

Khải quay lại nhìn 2 tên đần cùng cầm điện thoại kia, thở dài.

- 1 đứa gọi thôi. 2 đứa cùng gọi thì biết chừng nào mới đựơc hả?_ Khải thấy máu nóng trong ngừơi như sôi sục.

Thấy vậy. Sang ngắt máy để cho Kiệt gọi.

Vừa gọi xong Khải liền ẵm Du xuống lầu. 2 ngừơi kia cũng lo lắng lật đật chạy theo.

...

Bệnh viện.... Ba ngừơi chán nản ngồi ở hàng ghế bên ngoài chờ đợi.

- Em ấy sao rồi bác sĩ?_ Vừa thấy bác sĩ bứơc ra khỏi phòng bệnh, anh liền hỏi.

- Thật ra thì cũng không quá nghiêm trọng, ban đầu là bị đau dạ dày, lại thêm bị cảm do trời trở lạnh nên mới không chịu nổi mà ngất đi. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dữơng vài bữa là tốt, tôi sẽ đi kê đơn thuốc_ Bác sĩ từ tốn giải thích.

- May quá, cảm ơn bác sĩ_ Khải thở phào nhẹ nhõm, chân thành cảm ơn.

Kiệt và Sang cũng thoải mái không ít. Tuy đã khá trễ nhưng vẫn không có ai chịu về trứơc.

....

Tờ mờ sáng hôm sau Du mới mơ màng tỉnh dậy. Phòng trắng, giừơng trắng ngay cả chăn cũng màu trắng. Đâu là đâu vậy? Sao đầu của cô đau quá.

Du ôm đầu vẫn còn đau nhức nhìn quanh 1 lựơt lại thấy 3 ngừơi Khải Kiệt Sang ngủ gật 1 bên.

- Nè..._ tuy muốn lên tiếng kêu bọn họ dậy nhưng hình như cô bị mất tiếng, chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ mà khàn khàn.

- Tỉnh rồi sao? Cảm thấy thế nào?_ chỉ có Sang thính lực tốt nhất lại ngồi gần nên phát hiện ra đầu tiên. Cậu tiến tới hỏi han, tay đặt lên trán đo thân nhiệt của cô.

- Nứơc..._ Du khó khăn lắm mới nói ra đựơc đầy đủ 1 chữ, cổ họng của cô đang cực kì khô rát.

Sang đưa ly nứơc cho Du. Có trời mới biết cậu đang ân hận cỡ nào, ân hận vì chủ quan mà không nghe lời nhắc nhở của Thanh. Ai ngờ đựơc 1 ngừơi lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ ăn uống như cô lại bị bệnh về dạ dày cơ chứ.

Anh Trai Tôi Là Sắc Lang [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ