Chương 34

678 46 9
                                    


Cứ như vậy, vài ngày nghỉ cuối cùng cũng bất tri bất giác trôi qua, một học kỳ mới lại bắt đầu.

Mặc cho Jiyong cứ khăng khăng yêu cầu Seung Ri tiếp tục ở lại chỗ của hắn, cậu vẫn quyết định cầm hành lý về lại ký túc xá.

Khoảng cách rồi sẽ làm xa cách, những lời này đối với Jiyong tuyệt đối đều là vô dụng, chứng cứ là hắn so với trước đây càng dính Seung Ri, ngoại trừ khi Seung Ri phải trở về ký túc xá ngủ, Jiyong quả thực hận không thể đem người cột vào bên cạnh mình thời thời khắc khắc bên nhau.

Hai người hiện nay xem như là đang trong quá trình hòa bình ở chung.

Jiyong sử dụng khẩu khí ra lệnh đang từ từ giảm bớt đi, cũng như, hỏi ý kiến hoặc thương lượng lại bắt đầu không tự giác tăng lên; hắn cũng không còn giống như lúc trước, cố ý kiếm chuyện, nói một chút mấy lời xấu xa chọc giận cậu-- tuy rằng nhìn Seung Ri lúc tức giận quẫn bách rất thú vị, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ đối phương đỏ mặt cảm ơn tựa hồ càng thú vị hơn chút xíu nha...

Cậu dần dần phát hiện, Jiyong kỳ thực ở chung cũng rất tốt.

Đặc biệt khi cậu "vuốt lông" Jiyong nịnh nọt, hắn quả thực là vô nguyên tắc chuyện tào lao, vô lý thế nào đều nghe.

Cậu vốn là không dám lừa gạt Jiyong cái gì, nhưng ở chung lâu, thỉnh thoảng vẫn là sẽ nhịn không được đi đùa hắn một phát.

Thật giống như chú mèo nhỏ không ngừng giơ móng vuốt đùa giỡn với sợi râu của con cọp, thăm dò giới hạn của đối phương.

Cảm giác này thực là đủ hồi hộp, kích thích, nhưng cũng lại rất dễ dàng khiến người ta nghiện.

Ít nhất là cậu cảm thấy chính mình đã nghiện phải thuốc độc : cậu cư nhiên cảm thấy hắn sau khi bị mình "khi dễ",mi tâm nhăn chặt, ngón tay run run chỉ thẳng cậu nửa ngày lại là nói không ra cái gì, bộ dáng thực sự là thập phần -- dễ thương?

Đương nhiên, cậu mỗi lần thưởng thức xong một mặt Jiyong "dễ thương", tránh không được sẽ bị đối phương lôi đi trải nghiệm một hồi vận động kịch liệt-- tất nhiên điểm này là không có cái gì khả ái hết.

Ngoại trừ tính tình, phương diện sinh hoạt xảy ra một ít vấn đề, hắn trong mắt cậu vẫn là rất hoàn mỹ : vóc người tốt, có dây thần kinh vận động, năng lực mạnh, tự tin, rộng rãi, có những lúc còn rất cường thế...

Jiyong sở hữu rất nhiều ưu điểm mà bản thân cậu không có, điều này làm cho Seung Ri thập phần ước ao sùng bái đối phương.

Nhưng rất tiếc là Jiyong con người này trời sinh là cực độ tự kỷ, rất thích nghe lời nịnh nọt, hắn không có việc gì làm liền thích giả vờ lơ đãng hỏi cậu : "Em thích anh ở điểm nào a" "Thích phương diện nào nhất của anh" "Em có phải là yêu anh, yêu đến mức nói không nên lời "... bla blo các thứ.

Anh bớt tự kỷ lại chút có được không, đắc ý phủ đầy mặt anh rồi kìa-- bộ dáng hắn ta thật giống như cậu mà rời khỏi hắn liền sẽ sống không được -- thực là loại người dù bị đánh chết cũng không thể hết xung động.

Anh! Phải Chịu Trách Nhiệm [Chuyển Ver GRi] [Fanfic]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ