32

69 0 0
                                    

  Đôi mắt Kelly ủ rũ nhìn về hướng Hàn Thế Bảo, đôi mắt ấy có một nỗi buồn không thể tả... sau màn che kia là người đàn ông mà cô đặt vào tâm trí. Chỉ là cô và anh không thể cùng đường, tiếc là cô có nhiều thứ phải thực hiện hơn là yêu.

Kelly nhìn vào bên trong mà không biết Hàn Thể Bảo đang khó hiểu nhìn mình.

- Hàn tổng, nếu có duyên hẹn anh kiếp sau... tôi sẽ đến tìm anh khi trái tim này không mang nhiều thù hận.

Nói rồi Kelly mỉm cười đau xót quay mặt đi, trên tay đang cầm bảng danh sách mà mình đã giữ mười năm qua. Cô quyết định sẽ đưa nó cho anh Thiên Ân, anh ấy sẽ giúp cô tìm ra kẻ thù. Cô sẽ giết họ dù hy sinh cả tính mạng này, có chết cũng phải lôi bọn chúng xuống địa ngục.

Hàn Thế Bảo trên tay cầm bút máy, đôi mắt không rời Kelly đang ngồi bên ngoài. Khi anh nhìn thấy đôi mắt đượm buồn nhìn anh, Hàn Thế Bảo có chút không nỡ... cô ta vì thấy anh và Liên Chi mà buồn như vậy ư, Hàn Thế Bảo cảm thấy tâm trạng vô cùng tệ... đó chính là cảm giác có lỗi với Kelly, vì sao anh không muốn nhìn thấy cô buồn...

Hàn Thế Bảo cả ngày không thể tập trung vào công việc trước mắt, anh đứng lên nhanh chân bước ra ngoài.

- Kelly, ra ngoài cùng tôi. - Hàn Thế Bảo bước ra khỏi phòng làm việc mà nói.

- Vâng, nhưng chúng ta đi đâu ạ. - Hôm nay không có cuộc họp, lại đã sắp hết giờ làm việc.

- Đừng hỏi nhiều, đi thôi. - Hàn Thế Bảo đi về phía thang máy.

Kelly là thư kí của anh, anh nói đi theo không thể không đi. Cô vội vã xách túi chạy theo Hàn Thế Bảo.

Trên chiếc xe thể thao màu đỏ, Hàn Thế Bảo đưa Kelly đến trung tâm vui chơi lớn nhất thành phố. Kelly nhìn trung tâm hoành tráng mà khó hiểu, anh ta mang cô tới nơi này làm gì.

- Hàn tổng, anh đến đây để làm gì? - Kelly quay mặt sang nhìn Hàn Thế Bảo.

- Vào thôi. - Hàn Thế Bảo không trả lởi câu hỏi của cô mà xuống xe. Khu trò chơi này rất đông người, mọi lứa tuổi đều có cả. Kelly từ bé đã rất thích đến khu trò chơi nhưng từ khi cha mẹ cô mất đi cô đã không bước đến nơi đông người thế này bất cứ lần nào... và cũng không có ai để đưa cô đi nữa. Kelly cũng lấy làm hứng thú khi nhìn những trò chơi bên trong.

- Đây là khu trò chơi lớn nhất thành phố, thuộc quyền sở hữu của The Win. Nơi này thu hút được rất nhiều khách mọi lứa tuổi, cô xem phía kia là khu trò chơi trẻ em, bên đó là cảm giác mạnh danh cho thanh thiếu niên...

Kelly lắng nghe... thì ra nơi này là thuộc tập đoàn The Win, anh ta lại đang khảo sát thị trường và dự định nâng cấp nữa sao?

- Bên trong kia là rạp chiếu phim. - Hàn Thế Bảo cùng Kelly bước vào trong, đứng trước rạp chiếu phim.

- Đây không phải là bộ phim mới sao, nếu tôi có bạn trai sẽ rủ người đó đi xem phim hàng tuần. - Kelly bước đến tấm quảng cáo nhìn vào mà mỉm cười nói.

Hàn Thế Bảo liền mở điện thoại mà gọi, sau đó bước về phía sau Kelly.

- Tôi và cô sẽ xem phim này.

- Sao cơ? - Kelly quay mặt lại nhìn Hàn Thế Bảo ra vẻ không tin anh.

- Tôi muốn kiểm tra chất lượng hình ảnh của rạp.

- À, thì ra là vậy. - Kelly thoáng chút thất vọng.

- Đi thôi. - Hàn Thế Bảo quay lưng đi.

Bên trong rạp chỉ có 2 người ngồi phía trung tâm. Là Hàn Thế Bảo đã ra lệnh bao trọn rạp này để không ai làm phiền anh và cô xem phim... Trên màn hình, nam chính và nữ chính đang hôn nhau say đắm...

Hàn Thế Bảo cảm thấy nhàm chán, anh ghét nhất là làm những việc mất thời gian như thế này, đưa bàn tay mình vào túi bắp rang đặt ở giữa hai người.

Kelly cảm thấy bộ phim thật hay mà theo dõi không để ý đến vẻ chán ngán của Hàn Thế Bảo, đến khúc hai người trong màn ảnh hôn nhau liền khẽ đỏ mặt... tim đập thình thịch... đưa tay vào túi bắp rang thì chạm phải bàn tay lành lạnh của Hàn Thế Bảo.

Hai tay chạm nhau... Kelly và Hàn Thế Bảo bốn mắt nhìn nhau. Đôi má Kelly đỏ ửng vì hình ảnh trên màn hình, trân trân nhìn Hàn Thế Bảo sau đó liền giật mạnh tay về phía mình. Túi bắp rang đổ hết lên người cô, mắt kính cận cũng rơi xuống đất.

- Xin... xin lỗi. - Kelly tìm mắt kính cận trong bóng tối của rạp chiếu phim.

Cô nhìn thấy cặp kính đang rơi phía dưới chân Hàn Thế Bảo liền cuối xuống nhặt, không ngờ cô vừa chạm vào mắt kiếng của mình thì đôi tay của Hàn Thế Bảo cũng chạm vào tay cô. Kelly ngẩng mặt lên, liền nhìn thấy guơng mặt Hàn Thế Bảo đang cúi sát vào mặt mình... đôi mắt cô nhìn vào mắt anh... trái tim đập rộn ràng... bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách thật gần.

Hàn Thế Bảo nhìn vào đôi mắt Kelly, sau đó từ từ tiến lại gần cô hơn, lại gần hơn một chút mà khẽ đặt nụ hôn vào đôi môi kia... Hàn Thế Bảo hôn Kelly một cách nhẹ nhàng...

Kelly biết đây không phải lần đầu cô và anh hôn nhau... nhưng lần trước là anh ta hôn cô gái xinh đẹp... lần này chính là hôn cô... một Kelly xấu xí... tim cô đập mạnh... thơi hở gấp rút... anh ta vì sao lại hôn cô, nhưng cứ mặc kệ vì sao Kelly lưu luyến nụ hôn ngọt ngào này, lưu luyến đáp trả mà không muốn dứt ra.

Tiếng chuông điện thoại Kelly reo vang khiến cả hai người giật mình. Hàn Thế Bảo rời khỏi đôi môi cô, Kelly có chút tiếc nuối nhưng đành kiềm tra điện thoại. Là anh Thiên Ân đang gọi cho cô. Hôm nay cô hẹn gặp anh Thiên Ân, nhưng cả buổi chiều đi cùng Hàn Thế Bảo lại quên mất cuộc hẹn này... xem ra người đàn ông này khiến cô không thể chú ý đến điều gì ngoài anh ta.

- Anh Thiên Ân, hôm nay em ra ngoài có việc... hẹn anh ngày mai gặp. - Kelly khẽ đáp.

- Ừ, vậy cũng được. - Thiên Ân đáp.

Kelly tắt máy, màn hình cũng vừa thông báo hết phim. Cả hai người bước ra khỏi rạp. Trong suốt chặn đường về nhà, cô và Hàn Thế Bảo không ai nói với ai bất cứ câu nào. Anh lái xe, cô nhìn ra phía cửa sổ...chuyện khi nãy thật sự làm người khác khó xữ. Xe tiến đến trước cổng nhà riêng của Kelly, cô vừa định bước xuống thì Hàn Thế Bảo lêng tiếng.

- Chuyện hôm nay, xem như chưa từng xảy ra.

Kelly nhìn Hàn Thế Bảo một chút, sau đó mỉm cười mà đáp.

- Tôi cũng hy vọng... Hàn tổng lần sau đừng hành động kì lạ như vậy. - Kelly mỉm cười sau đó bước xuống xe.

Hàn Thế Bảo lái vụt xe đi, nụ cười trên guơng mặt Kelly biến mất... chỉ còn lại một ánh mắt u buồn... - Anh ta chỉ là đang trêu chọc cô mà thôi.

*****************

Buổi sáng Kelly đi đến biệt thự Hàn gia, cô đã rất lo lắng cho Tú Anh và Hạ Tuyết nhưng tìm mọi cách liên lạc không được. Khi hỏi Tuấn Anh thì anh ta lại bảo rằng mọi chuyện đã ổn và không sao nữa. Nhìn ánh mắt và cử chỉ của Tuấn Anh không có nét đau buồn nào, có lẽ Tú Anh đã qua được giai đoạn nguy hiểm.

Chuyện hôm qua, Hàn Thế Bảo nói rằng cô hãy xem như không có chuyện gì xảy ra... ừ thì chỉ là một nụ hôn mà thôi, không có gì là tot tát cả... Kelly tuy nghĩ vậy nhưng mỗi khi nhớ đến nó thì guơng mặt lại đỏ lên, tim lại đập nhộn nhịp.

- Cô Kelly, đã lâu không gặp. - Hạ Tuyết nhìn thấy Kelly liền bước tới.

- Hạ Tuyết, em đã khỏe chưa. - Kelly nhìn vết thương trên người Hạ Tuyết đã lành lặn.

- Cảm ơn cô, em khỏe thưa cô. - Hạ Tuyết, em ở Hàn gia này... Win có đối tốt với em không?

- Cậu ấy đối với em rất tốt, cô xem em đã lành lặn cả... muốn giúp mọi người làm việc nhưng cậu ấy nhất quyết không cho. - Hạ Tuyết buồn phiền nói.

- Em còn đi lại chưa vững... lại còn đòi làm việc ư. - Win từ trên lầu bước xuống liền đáp trả lời Hạ Tuyết.

- Nhưng...

- Không nhưng gì cả, em phải cần được nghĩ ngơi nhiều hơn. - Win đứng đối diện Hạ Tuyết mà nói.

- Tên nhóc kia, thấy cô giáo cũ lại không chào. - Kelly nhận ra Win phớt lờ mình.

- Thì ra cô Kel đứng đây nãy giờ sao? - Win nhìn Kelly rồi lại nhìn sang Hạ Tuyết. - Xin lỗi cô, nhưng hiện tại trong mắt tôi chỉ nhìn thấy mình Lâm Hạ tuyết.

Kelly ngạc nhiên trước câu nói của Win, từ khi nào cậu ta lại nói ra những câu sến súa như vậy.

- Vậy tôi không phiền hai em, tôi đi làm việc của mình. - Nói rồi Kelly rời đi chỉ đạo trang trí bên ngoài sân.

Hạ Tuyết nhìn về phía sân khấu, Tuấn Anh đang điều chỉnh dàn âm thanh... hình ảnh của Tú Anh lại hiện ra trước mắt Hạ Tuyết... cô đang nhớ Tú Anh.

- Win, sau bữa tiệc đêm nay chúng ta sẽ về nhà tôi sớm một chút được không? - Hạ Tuyết nhìn xa xăm nói. - Tôi cần phải quên đi một số thứ, nhưng ở tại nơi này tôi không thề quên được.

- Tôi sẽ đưa em đi bất cứ nơi nào em muốn. - Win nắm tay Lâm Hạ Tuyết mà nói, anh sẽ vì cô gái này mà làm mọi việc.

****************

Buổi tối, màn đêm bao trùm mọi thứ nhưng tại biệt thự Hàn gia lại sáng như ban ngày, hàng ngàn bóng đèn chiếu sáng từ ngoài sân vào bên trong hệt như một cung điện vô cùng nguy nga lộng lẫy.

Hàn phu nhân đi phía trước, phía sau là Hàn thế Bảo và Hàn Liên Chi cùng nhau đi chào hỏi khách mời. Hàn phu nhận mặc một chiếc đầm dài màu vàng đồng lấp lánh, vô cùng sang trọng quý phái toát lên vẻ đẹp không bị thời gian cướp đi của bà ta. Hàn Liên chị mặc một bộ đầm dài bên trên lại hở ngực táo bạo, tôn lên vòng một đầy đặn và vô cúng quyến rũ. Hàn Thế Bảo vẫn là một bộ vest đen quen thuộc, nhưng không ai không công nhận rằng anh ta mặc vest chính là cực kì phong độ.

Tuấn Anh đang đứng bên ngoải cổng đón khách mời. Một chiếc Lambor dừng ngay trước cổng gây sự chú ý của nhiều người. Tuấn Anh lại nhìn chiếc xe này có gì đó quen thuộc, sau khi nhìn cô gái từ trên xe bước xuống, trên tay cầm thiệp mời bước vào thì mới nhận ra chính là Triệu Hải Yến, hôm nay trông cô ta lạ thật không giống cô ta lần trước trong bộ đồng phục học sinh trung học.

- Hà Tuấn Anh, tôi biết đến nơi này sẽ gặp được anh mà, vì sao anh lại tránh mặt tôi thế hả? - Triệu Hải Yến nhìn thấy Tuấn Anh liền nhanh chóng mỉm cười bước tới.

- Triêu tiểu thư, xin mời cô vào bên trong.

- Anh sẽ vào củng tôi chứ?

- Tôi có việc phải làm. - Tuấn Anh nói. - Tôi có nhiệm vụ đón khách mời.

- Vậy tôi sẽ đứng đón cùng anh. - Triệu Hải Yến bước tới đứng kế bên Tuấn Anh khoát tay anh.

Vịt con xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi tay tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ