Kelly đặt hai tay mình ôm chặt tấm lưng rộng của anh, cô chụ động hôn anh... chủ động dùng lưỡi mình thám hiểm bờ môi anh, bàn tay cô bắt đầu mơn trớn bên trong chiếc áo sơ mi trên người anh.
Hàn Thế Bảo bất ngờ bị cô tấn công, anh dùng hai tay nắm lấy hai tay cô, gương mặt anh đỏ đối diện gương mặt cô. Đôi mắt anh nhìn cô đầy nghi vấn, không phải là trước kia cô còn trốn anh mắng chửi anh tệ hại khi anh động chạm cô ư.
- Kelly, không phải cô đang say chứ. - Hàn Thế Bảo nói. - Tôi không phải người dễ dãi.
Kelly bật cười lớn... lần này cô cười như chưa từng được cười. Điều đó lại khiến Hàn Thê Bảo cảm thấy mất thể diện, cô ta đang xem thường anh sao... xem anh là người đàn ông ai cũng có thể đặt dưới thân sao.
- Không... tôi không hề say, tôi rất tỉnh... - Kelly bình tĩnh hơn một chút mà nói, nhìn thấy gương mặt đen lại của anh liền biết anh ta đang tức giận.
Cô đưa môi mình hôn nhẹ lên môi anh, sau đó từ từ đưa miệng lại gần tai anh cắn nhẹ khẽ nói như mật ngọt vào tai Hàn Thế Bảo:" Thế Bảo... tôi muốn anh."
Hàn Thế Bảo lần này là bị cô câu dẫn một cách trắng trợn, toàn thân anh nóng lên, máu nóng trong người chảy từ các huyết mạch lên não... hiện tại anh chỉ muốn cùng cô gái này tận hưởng lạc thú. Dù vậy Hàn Thế Bảo vẫn tỏ ra như không hể hấn gì, anh không muốn lạc vào cái bẫy của cô.. gương mặt anh trở nên lạnh ngắt.
Kelly hơi nheo đôi mắt lại nhận ra gương mặt anh không hề biến sắc... cũng cảm giác như anh không có chút hứng thú với cô. Hàn Thế Bảo đứng lên quay đầu đi, anh sẽ kết hôn cùng Lục An như vậy mới có thể đánh lạc hướng của Hàn phu nhân.
- Thế Bảo. - Kelly đứng lên kéo tay anh lại.
Hàn Thế Bảo quay lại nói:" Đừng làm những điều em không muốn, dù em không mặc gì tôi cũng sẽ không động vào người em."
- Thật ư. - Kelly nói xong... cô dùng sức đẩy anh ngã xuống giường... tự tay cởi bỗ y phục trên người mình.
Hàn Thế Bảo nhìn cô trân trân không rời...
Kelly tiến về phía anh, cô trườn lên người anh sau đó từ từ cởi từng chiếc cúc áo. Đôi mắt cô gợi tình đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh.
- Anh không muốn động vào tôi.... nhưng thật tiếc... em trai của anh đã phản bội anh. - Kelly đưa đôi môi mình hôn vào bờ ngực gắn chắc của anh.
- Dừng lại, Kelly. - Anh đã không còn có thể kiềm chế bản thân.
- Tôi sẽ cho anh biết... ai mới là người khiến anh thỏa mãn nhất - Kelly đưa bàn tay mình động chạm vào em trai anh... sau đó cười nham hiểm. - Hàn Thế Bảo, dù có là anh trai tôi cũng quyết ăn anh cho hết.
Hàn Thế Bảo bị cưỡng bức như thế... anh nhất quyết không phục. Cả đời anh chưa từng bị cô gái nào cưỡng bức chỉ trừ một mình người phụ nữ này... đã vậy... anh cũng không kiềm chế nữa, cô muốn ăn anh ư, để anh ăn cô trước.
Anh đẩy cô xuống phía dưới thân mình, đôi mắt anh hằn lên như hổ đói bắt được con mồi... Kelly nhìn đôi mắt đầy dục vọng trong mắt anh liền khẽ cười... cô đã thắng anh...
Họ trải qua một đêm triền miên không dứt... cả hai cùng nhau quấn lấy nhau một cách chủ động và cuồng nhiệt... Không còn phản kháng, không còn thù ghét... họ cùng nhau tận hưởng một đêm đầy kích tình.
Buổi sáng, ánh mặt trời đã lên cao... Hàn Thế Bảo tỉnh lại sau một đêm làm việc quá cuồng nhiệt. Nhìn người phụ nữ đang nằm rút vào lòng anh, trong lòng cảm thấy có chút bình yên khi nhìn thấy cô vòng tay sang ôm anh một cách thân thiết nhất.
Kelly trở người tỉnh lại, trên người cô hoàn toan rã rời vì sự cuống nhiệt quá mức đêm qua. Cô mở mắt nhìn anh sau đó khẽ mỉm cười đưa bàn tay mình lên bờ ngực rắn chắc của anh.
- Thế Bảo, anh biết không... khi ở Mỹ tôi đã rất nhớ anh. - Kelly khẽ nói. - Nhớ nụ hôn ngọt ngào, nhớ bờ ngực săn chắc, nhớ giọng nói nụ cười của anh.
- Nhưng cuối cùng, em vẫn chọn cách bỏ trốn khỏi tôi. - Hàn Thế Bảo không nhìn cô, nhưng vẫn nằm yên để mặc cô nghịch phá. - Vì sao em quay về mà Hoàng Thiên Ân không theo em, hắn ta để em tự do về nước ư.
Kelly khẽ lắc đầu, việc anh và cô không phải là anh em ruột rõ ràng là anh biết nhưng vì sao lại giấu giếm cô. Cô cũng sẽ không nói cho anh biết rằng cô đã biết được sự thật đó, cô sẽ tự mình đi tìm cái lí do mà mọi người đang che đậy... Cô sẽ không còn ngốc nghếch tin lời bất cứ ai nữa, tự cô sẽ đi tìm câu trả lời cho mình.
- Thế Bảo. - Kelly khẽ gọi
- Ừ.
- Tôi sẽ đi Mỹ. - Kelly nói. - Sẽ để Tiểu Hân lại cho anh.
Hàn Thế Bảo có chút tức giận nhưng kiềm chế lại được, cô ta cuối cùng vẫn muốn đi về cùng Hoàng Thiên Ân ư.
- Hãy chăm sóc Tiểu Hân thật tốt... hằng đêm hãy hát ru Tiểu Hân ngủ, đợi lúc con bé ngủ say nhớ đắp chăn giữ ấm cơ thể của con. Tiểu Hân nữa đêm ngủ lại hay giật mình, chỉ cần nhẹ nhàng vỗ vào lưng nhè nhẹ thì con bé sẽ hết khóc mà tiếp tục ngủ.
- Nếu em đã quyết định đi, còn muốn tìm tôi mà làm việc này... em cần đàn ông đến như thế sao? - Anh bắt đầu châm chọc, anh muốn giữ cô lại nhưng... sự tự tôn không cho phép.
Thật sự đối với Kelly mà nói, cô chỉ dành tất cả cho anh... ngoài ra không còn bất cứ người đàn ông nào có thể chạm vào cô. Anh nghĩ thế nào về cô cũng được, chuyến đi sắp tới chính là lành ít dữ nhiều... cô muốn tìm hơi ấm của anh sau bao nhiêu lâu xa cách, để khi ở phương trời xa xôi kia cô có mệnh hệ nào cũng không hối hận vì đã sống hết mình vì tình yêu của cô dành cho anh.
Kelly biết anh châm chọc mình, cô liền rút trong ví ra một ít tiền thả xuống giường lớn mà nói:" Em như tôi có nhu cầu, đây là tiền của anh."
Hàn Thế Bảo nhìn những đồng tiền lẻ kia rơi xuống mặt giường, gương mặt anh trở nên xám xịt. Cô ta dám xem anh như là kẻ bán thân nuôi miệng ư, anh là ai... là tổng giám đốc cùa tập đoàn có tiếng bật nhất khu vực... lại vị cô ta xem như " con vịt" mua vui ư... Anh tức giận kéo cô xuống giường lớn, đôi mắt hằn lên như muốn giết người mà nhìn cô... Kelly biết mình trêu chọc anh hơi quá đáng nhưng khi hối hận thì tự biết là đã muộn, anh ta chính là đang phát tiết.
- Em trả tôi nhiều quá rồi, tôi nghĩ mình cần phải phục vụ em nhiều hơn nữa. - Hàn Thế Bảo đặt cô dưới thân mà nói, giọng nói anh phát ra như có lửa bên trong.
- Không... không cần đâu... xem như tôi boa cho anh đi. - Kelly tiếp tục khiêu khích.
- Cô biết tôi là người làm ăn mà, chuyện gì cũng phải rõ ràng sòng phẳng cả. - Hàn Thế Bảo mạnh bạo cắn mút vào cổ cô mà nói tiếp. - Vì vậy, chúng ta tiếp tục thôi.
Kelly khẽ nhếch môi cười... anh ta đã quên béng đi mất việc hôm nay là ngày anh ta kết hôn rồi... Cô nhìn vào chiếc đồng hồ tích tắc trên tuờng, đã điểm 11h.
Bàn tay anh không ngừng động chạm trên cơ thể Kelly, cô uốn người theo từng sự di chuyển của anh... Lúc mạnh bạo, lúc nhẹ nhàng... hai con người họ đều không muốn thoát ra sự kích thích kia.
Tiếng chuông điện thoại vang lên... Hàn Thế Bảo không ngừng lại nhưng ánh mắt hướng về phía chiếc điện thoại của mình đang để trên bàn nước. Kelly tất nhiên chọn cách thông minh nhất, cô phát ra tiếng rên rỉ to hơn, áp cả tiếng chuông điện thoại của anh. Hàn Thế Bảo càng bị kích thích, mặc kệ điện thoại reo vang liên hồi... anh chính là không rời xa được cơ thề tràn đầy quyến rũ và đê mê này.
Tú Anh đứng trong buổi tiệc... gọi cho Hàn Thế Bảo mãi không được, đồng hồ đã sắp qua 12h rồi, có lẽ hôn lễ hôm nay phải huỷ.
- Tú Anh, em biết Hàn tổng đang ở đâu không? - Tuấn Anh đi tới nói.
Tú Anh nhúng vai... sau đó suy nghĩ đôi chút liền gọi đến một số điện thoại lạ.
- Tú Anh, không ngờ anh lại gọi cho em đó. - Một giọng nói ngọt ngào vang lên.
- Thật ngại, anh có việc gấp muốn nhờ em. - Tú Anh nhẹ nhàng nói.
- Em biết mà, không có việc thì đâu có quan tâm đến em. - Cô người tình ngày xưa của Tú Anh nũng nịu.
- Đêm qua em có làm việc không?
- Có, đêm qua em trực. - Cô gái đáp.
- Vậy có gặp Hàn tồng của bọn anh đến khách sạn chổ em không? - Tú Anh hỏi, cô gái này chính là anh tán tỉnh được trong một lần mang cô gái khác vào Ciz... đó là chuyện của vài năm về trước.
- Đây là bí mật mà. - Cô gái tỏ ra nũng nịu.
- Thôi nào, em biết chiếc túi LV mới ra không... anh sẽ tặng em. - Tú Anh mua chuộc.
- Đêm qua Hàn tổng bên anh có ghé qua Ciz đó, còn đi cùng một cô gái rất xinh đẹp nữa. Đến sáng em tan ca, họ vẫn chưa ra về. - Cô ta nói tiếp. - Chiếc túi xách đó, anh nhất định tặng em đó,
- Cảm ơn em, anh sẽ nhờ người giao hàng đến cho em.
Tú Anh cúp máy nhìn sang phía Tuấn Anh, người phụ nữ xinh đẹp kia còn ai ngoài Kelly nữa. Hàn tồng từ khi Kelly bỏ đi thật sự là có nhiều mối quan hệ bên ngoài với các cô gái xinh đẹp khác nhưng tuyệt nhiên chẳng hề động vào bất cứ ai. Hôm nay lại đưa một cô gái vào khách sạn, lại cả đêm không về... quên cả ngày cưới thì tuyệt nhiên chỉ có một mình Kelly mới khiến anh ta như vậy.
- Anh trai, có lẽ anh nên thông báo huỷ bỏ hôn lễ hôm này đi... em nghĩ Hàn tổng của chúng ta đang chết trong mem tình ái rồi.
Lục An ngồi trong phòng cô dâu, cô từ bỏ mọi thứ từ Mỹ để sang nơi này chỉ vì mục đích tiếp cận người mà cô thần tượng nhất. Đến khi gặp được Hàn Thế Bảo bằng xuông bằng thịt thì trong lòng có cảm giác nhất định phải lấy được tình cảm của người đàn ông này. Không ngờ bao nhiêu lâu ở bên cạnh vẫn không được anh để mắt tới, tưởng chừng như cơ hôi không có thì anh ta nói rằng muốn kết hôn với cô. Cô thừa nhận rằng mình bị choáng ngợp bởi sự giàu có của Hàn gia, nhưng thật lòng trong thâm tâm cô cũng chính là yêu anh thật sự.
Tú Anh bước vào phòng cô dâu, nhìn Lục An có vẻ tội nghiệp nhưng anh đã rất nhiều lần nhắc nhở cô không nên bám lấy Hàn gia này, nơi này không có chổ cho cô... vì anh hiểu rõ ràng trong lòng Hàn tổng kia chỉ có một mình Kelly dù cho Kelly có đối với anh như thế nào.
- Lục tiểu thư, chúng tôi không liên lạc được với Hàn tổng nên đành tuyên bố huỷ bỏ lễ cưới này. - Tú Anh đừng ngoài cửa nhàn nhạt nói.
- Tôi muốn đợi Thế Bảo. - Lục An mặc trên người bộ váy cưới mà nói. - Vì sao anh ấy lại biến mất vào ngày trọng đại này.
- Lục An, cô từng là ân nhân cứu mạng của anh trai tôi nên tôi đã rất nhiều lần nhắc nhở cô rồi. - Tú Anh lắc đầu. - Nơi của cô là Mỹ, hãy quay về đi... Hàn tổng không phải người dễ dàng thay lòng đổi dạ.
- Vậy vì sao anh ta lại nói với báo giới rằng sẽ kết hôn cùng tôi, còn thông báo ngày kết hôn.
- Anh ấy có cầu hôn cô không? Có trực tiếp nói rằng muốn lấy cô làm vợ hay không? - Tú Anh lắc đầu nói.
Lục An lùi về sau vài bước vì lới nói của Tú Anh, quả thật Hàn Thế Bảo chưa hề nói rằng muốn lấy cô, cũng chưa hề có một lời ngọt ngào nào với cô. Chỉ là cô tự mình đi thử áo cưới, tự mình trang trí ngôi nhà này... lại tự mình mộng tưởng.
- Tôi hận Hàn gia các người... các người mang tôi ra làm trò đùa ư. - Lục An hét lên.
- Chúng tôi không mang cô ra làm trò đùa, chính là cô lao vào trò đùa của chúng tôi. - Tú Anh nói. - Cô đừng tưởng tôi không biết cô ở lại Hàn gia vì mục đích gì, mộng của cô thật lớn.
Tuấn Anh từ phía sau vỗ vai Tú Anh... anh biết mọi chuyện nhưng không muốn nói ra vì dù sao chính anh là người mang Lục An sang nơi này. Tuấn Anh đi về phía Lục An mà nói:" Lục tiểu thư hãy bình tĩnh lại, đợi Hàn tổng về sẽ làm rõ mọi việc."
Lục An không đáp, ánh mắt nhìn vào tấm gương lớn in hình cô đang mặc chiếc váy cưới... trong đầu hằn lên một ý định phải trả thù vì những gì Hàn Thế Bảo đã đối với cô.
Một đêm một ngày chim đắm trong tình ái, toàn thân rã rời không nhấc nỗi người ra khỏi giường lớn. Kelly mở mắt nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đang mặc lại chiếc ao sơ mi, cô xoay ngiêng người một chút đưa mắt nhìn chằm chằm vào phía sau anh lên tiếng.
- Anh đi đâu vậy?