An Nhiên tươi tỉnh hơn mọi ngày, trên gương mặt được trang điểm xinh đẹp.. cô ca sĩ An Nhiên đã trở về đầy sức sống. Trên tay khoáy đều ly cafe trước mắt, đối diện là một cô gái với nét mặt ngây ngô như bao người nhìn thấy. An Nhiên thì khác lạ, cô vẫn thể hiện cái phong cách sang chảnh đầy kiêu kì của một ca sĩ có tiếng... hiện tại cô có phần thắng thể về cả nhan sắc lẫn sự tự tin vốn có của bản thân khi vượt qua bao nhiêu chong gai để đi đến sự thành công như hiện tại.
- Tôi biết trước kia anh ấy có mối quan hệ với cô, nhưng hiện tại Tú Anh là chông tôi, là cha của đứa trẻ trong bụng tôi... - Diệu Anh đưa đôi mắt không mấy vui vẻ nhìn An Nhiên mà nói.
- Như vậy thì sao? - An Nhiên đưa ly cafe đen nóng lên miệng khẽ uống một chút, sau đó gương mặt hơi chau lại. - Loại cafe này không cho đường nên khá đắng... nhưng nào đắng băng việc đêm tân hôn chồng bỏ ra ngoài tìm người phụ nữ khác. - Môi An Nhiên khẽ cười.
- Cô không biết liêm sĩ sao? - Diệu Anh tức giận...
- Em gái... nói về liêm sĩ thì cô và tôi đâu ai hơn ai. Cô em lôi bạn trai tôi lên giường... tôi cũng có khả năng lôi chồng cô lên giường, chúng ta còn chưa phân thắng bại. - An Nhiên hơi nhếch môi cười.
Diệu Anh tức giận, sự tức giận thể hiện rõ nhất trên gương mặt của cô ta, nó không còn cái nét ngây ngô bình thường nữa mà chính là ánh mắt như muốn xé nát An Nhiên. Nhưng theo lời Hàn tổng to lớn đã nói, An Nhiên không phải dạng vừa... cô cũng nhìn cô gái đối diện giống như kẻ thù.
- Tú Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi đứa bé trong bụng tôi. - Diệu Anh tự an ủi mình. - Dù anh ấy không yêu tôi nhưng chi cần ở bên cạnh mẹ con tôi là đủ.
An Nhiên khẽ cười, sau đó liền đứng lên mà nói:" Không điều gì có thể nói trước được cả. Tôi không có nhiều thời gian, đi trước."
- An Nhiên... tôi nhất định không để cô cướp mất người đàn ông của tôi. - Diệu Anh khẽ nói khi bóng dáng của An Nhiên đã khuất dần...
Diệu Anh bước vào ngân hàng mà rút hết số tiền mà Tú Anh đưa thẻ để cô tiêu xài và bán hết tất cả vàng cưới mà Tú Anh tặng cô. Cô nhìn cọc tiền trên tay mà toan lo lắng, như vậy vẫn chưa đủ số tiền mà mẹ cô đã cờ bạc thua bọn chúng... nếu như cô không trả cho chúng thì xem như cô sẽ mất tất cả... nếu bọn chúng tìm gặp Tú Anh.
Tú Anh nhìn thông báo trong tài khoản trong thẻ mà mình đưa cho Diệu Anh đều được rút ra hết. Trong lòng suy nghĩ đôi chút, cô ấy cần nhiều tiền như vậy để mua sắm thứ gì sao... tuy nhiên anh cũng không quan tâm nhiều về việc đó, chỉ nghĩ cô muốn mua gì đó cho mẹ mình.
Trong biệt thự Hàn gia, Kelly đi ngang qua phòng khách nhìn thấy Tuấn Anh đang ngồi bên trong, trên bàn chai rượu đang uống dở.
- Khi nào anh đi. - Kelly bước vào, ngồi đối diện.
- Sáng mai. - Tuấn Anh đáp.
- Có thể không đi được không? - Kelly nói tiếp.
Tuấn Anh khẽ cười, đưa ly rượu đầy lên môi uống cạn sau đó lắc đầu.
- Uống rượu không thể giải quyết được việc gì cả, chỉ làm con người ta u mê hơn mà thôi. Tôi nghĩ anh cần phải tỉnh táo để suy nghĩ mọi việc kĩ càng hơn. - Kelly kéo chai rượu về phía mình. - Hãy nghĩ đến Hải Yến,, nghĩ đến Tuấn Hải... không có đứa trẻ nào không cần cha mình bên cạnh.
- Tôi chính là đang không muốn tỉnh táo... - Tuấn Anh bóp chặt chiếc ly trong tay. - Kelly, cô đừng nói nữa... tôi không muốn nghe, tôi muốn ở một mình.
- Tôi chỉ mong... quyết định anh đưa ra sẽ không khiến anh hối hận cả đời. - Kelly nói xong rời đi, không quên mang theo chai rượu trên bàn.. Cô không muốn Tuấn Anh từ bỏ mọi thứ, nơi đất khách quê người kia... thật sự rất cô độc.
Đứa trẻ trong bụng khiến Kelly thường xuyên mệt mỏi và buồn ngủ, cô dường như chỉ thức dậy khi mà Hàn Thế Bảo đã rời khỏi Hàn gia tự khi nào, lúc mặt trời đã chiếu nhựng ánh nắng chói chan trên khắp con đường đầy lá rơi. Kelly muốn cuộc sống bình an nơi này, mặc dù cô vẫn chưa có một danh phận nào bên cạnh anh, vì anh không nhắc đến cô cũng không muốn hỏi tới, chỉ cần anh bên cô đã là quá đủ.
Tất nhiên, tâm lý của người có thai rất dễ thay đổi lúc nóng lúc lạnh. Cô thường hay suy nghĩ vu vơ, thường hay tự mình buồn bã, vấn đề lớn là anh đang dần thay đổi không còn quan tâm đến cô như mọi khi nữa. Công việc ở The Win đã có Win lo liệu nhưng anh vẫn thường xuyên đi sớm về muộn, về đến nhà chỉ ăn cơm rồi lăn ra ngủ... đến nhìn cô cũng không màng. Điều đó khiến Kelly càng lúc càng buồn bã hơn, người đàn ông kia trước kia thật sự rất trăng hoa... liệu có phải vì cô đang mang thai nên anh ra ngoài ăn vụn.
Và thế là Kelly quyết định theo dõi anh.
Buổi sáng, Kelly cố gắng thức dậy thật sớm nhưng Hàn Thế Bảo đã rời đi tự khi nào. Cô nhanh chóng chạy ra ngoài thì xe của anh vừa ra khỏi cổng. Kelly chạy ra ngoài thì một chiếc taxi đậu phía ngoài, cô nhanh chóng leo lên mà theo dõi anh.
Xe anh dừng trước một siêu thị lớn, cô dặn dò tài xế đợi cô mà rảo bước theo anh.
Anh đang đến một shop thời trang dành cho bà bầu mà lựa chọn, Kelly nhìn vào những trang phục anh chọn đều dành cho phụ nữ mang thai lớn... còn cô chỉ vừa mang thai tháng đầu tiên chưa cần đến những trang phục kia. Sau đó, anh lại đi đến quầy quần áo trẻ em lựa những bộ quần áo bé trai... cô lại suy nghĩ mình vừa có thai tháng đầu tiên anh làm sao có thể biết đó là bé trai??
Tiếp theo là quầy đồ chơi... anh lại chọn đủ thứ đồ chơi cho trẻ con chỉ toàn là những thứ dành cho bé trai mà thôi. Kelly đứng quan sat mà khó hiểu, anh mua những thứ kia để làm gì.
Mua xong xuôi mọi thứ anh quay ra xe thì Kelly cũng nhanh chóng bước theo... nhưng cô chợt nhận ra vị tài xế kia có lẽ đợi cô quá lâu nên đã chạy đi mất. Xe Hàn Thế Bảo đã chạy xa, cô có muốn đuổi theo cũng không còn kịp.
Đến tối, cô cố tình thức khuya để đợi anh về nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh về... cô thiếp đi trên chiếc ghế sopha. Lúc mơ màng tỉnh lại thì đã nhìn thấy anh đang bế cô đi vào trong phòng, đắp chăn cho cô xong anh quay bước bỏ ra ngoài... Kelly tỉnh giấc, kéo tay anh lại khẽ hỏi.
- Hôm nay anh đi đâu cả ngày vậy?
- Anh đến The Win, công ty đang có rất nhiều việc.
Kelly buông bàn tay mình ra khỏi tay anh, sau đó khẽ nói với giọng khá buồn:" Em buồn ngủ rồi, anh tắt đèn giúp em."
Hàn Thế Bảo mỉm cười, sau đó hôn lên trán cô nhẹ nhàng nói:" Ngủ ngon." Sau đó anh bước ra ngoài tắt đen để cô an giấc.
Khi cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Kelly khẽ rơi giọt nước mắt trên bờ mi... có phải anh cũng giống như rất nhiều người đàn ông khác, cả thèm chóng chán...
Một ngày nắng sớm, cũng như bao ngày khác Hải Yến bế Tuấn Hải ra ngoài khu chung cư cao cấp này để phơi nắng cho con trai. Cô bế Tuấn Hải đứng theo hướng nắng, thằng bé còn hơi ngái ngủ tựa đầu vào lòng cô đôi mắt nhắm lại.
- Tuấn Hải của mẹ lớn lên, nhất định phải đẹp trai và tài giỏi giống baba con nhé. - Hải Yến nâng niu con nhỏ trong lòng.
Ở phía xa, một chiếc xe hơi màu đen dừng lại từ khi nào. Bên trong xe người đàn ông đưa đôi mắt đầy cảm xúc bị che giấu phía sau cặp mắt kính màu đen, Tuấn Anh lặng lẽ ngắm nhìn mẹ con Hải Yến đứng ở phía xa xa.
Nắng đã lên cao hơn, Hải Yến đưa con trai quay về căn hộ của mình... cô không hề hay biết rằng người đàn ông mà cô hằng đêm nhớ nhung trong tuyệt vọng kia đang ở rất gần cô. Cô bước đi vào trong thang máy, không nhìn về phía ngoài kia một lần nào.
Tuấn Anh cho xe lái đi, hướng sân bay đang tiến thẳng.
Tiếng chuông cửa nhà Hải Yến vang lên, đã từ rất lâu rất ít người ghé thăm cô. Từ ngày sinh ra Tuấn Hải cô lại càng sống khép kín hơn... cô không còn là một cô gái chạy nhảy vui đùa nữa cũng không có nhiều thời gian ra ngoài cùng bạn bè.
- Là cậu. - Hải Yến đưa mắt nhìn Hạ Tuyết đang đứng trước mặt mình, cô và Hạ Tuyết trước kia là bạn học cùng lớp, tuy nhiên tình cảm cũng không thân thiết lắm.
- Chắc cậu bất ngờ lắm. - Hạ Tuyết khẽ nói.
- Vào nhà đi. - Hải Yến mỉm cười.
- Không kịp nữa đâu, cậu mau đến sân bay đi. - Hạ Tuyết nắm chặt tay Hải Yến mà nói. - Chồng của cậu vẫn còn sống và đang trên đường sang Mỹ.
Hải Yến kinh ngạc, không nghĩ được nhiều chỉ vang vảng bên tai câu " Tuấn Anh còn sống."
- Đi đi, Hải Yến mình luôn yêu quý cậu tuy chúng ta chưa có cơ hội trò chuyện nhiều. Mau đi đi, sẽ không kịp nữa. - Hạ Tuyết đẩy Hải Yến đi.
Triệu Hải Yến nhanh chóng bế Tuấn Hải trên tay mà lao ra xe. Hạ Tuyết nhìn theo Hải Yến mà khẽ mỉm cười, ít ra cô cũng đã quyết định làm một việc mà cô sẽ không cảm thấy cắn rứt lương tâm khi mà nhìn thấy Hải Yến đau buồn từng ngày. Còn cô, trên tay cầm một chiếc hộp hình vuông nhỏ nhắn... cô lên xe lái về hướng nhà họ Hàn.
Là Hạ Tuyết nhiều ngày qua đã suy nghĩ kĩ càng về chuyện giữa Win và cô. Có phải cô và anh đã có quyết định quá sớm đến chuyện kết hôn hay không? Không phải vì Win to tiếng với cô trong lễ cưới của Tú Anh mà cô giận dỗi anh... chỉ ta Hạ Tuyết cảm thấy cô và anh cần nhiều thời gian hơn để suy nghĩ.
Cô bấm chuông cửa nhà họ Hàn, một cô gái giúp việc ra mở cửa đón cô nhưng cô không vào bên trong chỉ đưa cho cô giúp việc nhờ trao lại giúp Win. Còn cô, trên xe với chiếc valy lớn... cô lái xe đi về một nơi có thể cho cô bình yên nhất để suy nghĩ.
Sân bay đông người đưa kẻ đón, Triệu Hải Yến trên tay bế Tuấn Hải chạy khắp nơi tìm hình bóng quen thuộc. Cô không thể nào nghĩ ra lý do gì mà Hạ Tuyết muốn lừa mình, Hạ Tuyết không phải con người lừa lọc người khác đó là điều Hải Yến chắc chắn... nhưng Tuấn Anh còn sống... có phải là một giấc mơ hay không.
Tiếng nhân viên thông báo từng chuyến bay sắp khởi hành khiến lòng cô nóng như lửa đốt, cô nhanh chạy trong sân bay quên cả việc trên người chỉ mặc một bộ trang phục ở nhà, dưới chân còn mang đôi dép hình chú gấu bông mang ở nhà khiến bao nhiêu người nhìn cô một cách kì lạ. Nhưng hiện tại cô không còn tâm trí nào nghĩ đến việc đó nữa, cô chỉ muốn tìm trong biển người trước mắt một bóng hình.
Nhìn lên bảng thông báo giờ khởi hành của các chuyếbay1ay... nước mắt trên mi Hải Yến khẽ rơi xuống... Tiếng phi công cất cánh khiến cô càng đau xót hơn, vì sao... vì sao anh lại không quay về với mẹ con cô, vì sao lại bỏ rơi cô giữa chốn phồn hoa đông đúc này. Chẳng lẽ anh không còn thương cô, cũng không thương cốt nhục của mình.
Triệu Hải Yến ôm đứa trẻ vào lòng, đôi chân không đứng vững nữa mà ngã quỵ ngay giữa sân bay mà khóc thét lên... nỗi đau của cô càng to lớn hơn khi nghĩ Tuấn Anh không cần cô nữa. Mọi ánh mắt nhìn Hải Yến trở nên thương hại hơn... có lẽ cô ấy vừa vụt mất một điều gì đó thật quan trọng.
Anh vô tình bước đi qua cuộc đời em
Em vô tình đánh mất một thứ gọi là " hy vọng"
Win nhận được chiếc hộp nhỏ mà người làm trao cho anh khi anh vừa ở The Win quay về, bên trong chiếc hộp kia chính là chiếc nhẫn là anh từng trao cho Hạ Tuyết, vì sao cô ấy lại trao trả lại... chẳng lẽ chỉ vì lần đó anh nặng lời với cô ư? Anh chỉ muốn cô nhận ra những hành động của có lần đó là thật sự quá đáng, lại không ngờ Hạ Tuyết trẻ con đến mức mang trả lại nhẫn... Win không suy nghĩ nhiều, đặt chiếc nhẫn vào ngăn bàn sau đó tiếp tục làm cho xong những hợp đồng cần anh xem qua quyết định.
Vài ngày sau, khi người quản lý liên lạc với Win để tìm kiếm Hạ Tuyết thì Win mới nhận ra Hạ Tuyết như biến mất khỏi tầm mắt anh, anh nhận ra chính bản thân mình đã quá ích kỉ mà không suy nghĩ cho cảm xúc của cô. Cho đến hôm nay, Hạ Tuyết đã đi mất không ai hay biết cô ấy ở nơi nào.
- Đại thiếu gia à, cậu có biết cô ấy đi đâu không hả, ba ngày nay không hề có một cuộc điện thoại nào cũng không chịu mở điện thoại. Trước khi đi chỉ nhắn với tôi một câu là cần một thời gian nghĩ ngơi và sau đó biến mất.
- Cô ấy có thể đi đâu được nhỉ. - Win chắp hai tay mình lại mà lo lắng.
- Hai người xảy ra chuyện sao, cô ấy đi đâu cậu cũng không biết.