Hàn Thế Bảo bật cười, cô gái nhỏ dưới thân anh nay lại nghĩ ra chuyện kì lạ nào mà nói như vậy. Mặc kệ cô nói điều gì, anh vẫn tiếp tục triền miên trên người cô, cái gì mà anh em... cái gì mà không được phép chẳng phải là cô đang muốn giữ thân cho người đàn ông kia sao.
- Anh không còn là con người nữa sao... lại làm việc sằng bậy cùng em gái cùng cha khác mẹ. - Kelly không thấy Hàn Thế Bảo dừng lại, mà càng dữ dội hơn liền khóc nhiều hơn trong đau đớn.
- Em gái cùng cha khác mẹ... Kelly, em khéo tưởng tượng rồi. - Hàn Thế Bảo khẽ lau nước mắt trên mi cô, hôn lên bờ cổ trắng nõn kia.
- Chính Hàn phu nhân đã nói, tôi là con gái của Hàn gia, chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ. - Kelly đành nói ra sự thật, chỉ muốn anh dừng lại mọi thứ mặc dù đã quá muộn.
Hàn Thế Bảo nghe Kelly nói như vậy thì nhìu mày, cô gặp Hàn phu nhân khi nào... bà ta nói ra những lời như vậy là có ý đồ gì. Dù cô là con gái của cha anh, nhưng anh là con nuôi... mối quan hệ của họ cũng không có gì trái với luân lí.
Thấy Hàn Thế Bảo dừng lại, Kelly nghĩ có lẽ anh đã cảm thấy hối hận liền đẩy anh ra khỏi thân cô, co rút người trong góc với chiếc chăn lớn che chắn lại cơ thể. Nước mắt trên người cô vẫn rơi xuống, tự trách bản thân mình mặc dù biết rằng không thể nhưng cô lại bị anh làm cho mê hoặc.
- Em tin bà ấy. - Hàn Thế Bảo nhìn sang Kelly hỏi.
- Hàn phu nhân có đưa em kết quả xét nghiệm ADN giữa em và Hàn Thế Hùng. - Kelly cúi mặt nói. - Em chính là em gái của anh... chúng ta đã sai lầm, đã làm một việc loạn luân.
Hàn Thế Bảo nhìn gương mặt biểu cảm của sự tội lỗi liền nhếch mép cười.
- Em biết việc này khi nào?
- Ba năm trước.
- Vì vậy nên em bỏ đi.
Kelly nhớ đến chuyện năm đó, cũng không hẳn vì lí do ấy... nê cô lắc đầu.
- Vậy vì sao em lại mang cốt nhục của tôi theo người đàn ông khác, để con gái tôi gọi tên xấu xa đó là cha? - Hàn Thế Bảo tức giận nói.
- Anh... vì.. sao.. anh biết Tiểu Hân là con anh. - Kelly ngạc nhiên.
- Kelly à, em có thể qua mặt được tôi chuyện gì sao. - Hàn Thế Bảo hất chiếc mềm trên người Kelly. - Dù là em gái thật, tôi cũng muốn em.
Hàn Thế Bảo tiếp tục triền miên trên tấm thân trắng trẽo của Kelly, mặc cho cô chửi bới.. mặc cho cô xem anh như cầm thú không kể nhân tính mà chiếm hữu em gái mình. Kelly trong lòng mang một sự đau đớn...
- Kelly, tôi yêu em... đừng bao giờ rời xa tôi nữa. - Hàn Thế Bảo ôm lấy cô trong tay, Kelly khóc quá nhiều mà mệt lã... lại quá nhiều lần với sự cuồng nhiệt của anh đã nằm gọn trong lòng anh mà ngủ.
Kelly không nghe thấy những lời ngọt ngào này của anh, trong lòng có sự tổn thương ghê ghớm.
Buổi sáng khí trời trong lành, Kelly tỉnh giấc với bao nhiêu sự mệt mỏi cùng đau nhức toàn thân. Đêm qua chính là bị anh cuồng nhiệt quá mức, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng vì chính bản thân cô không cương quyết phản kháng, nụ hôn trên môi anh cuồng nhiệt đến mức cô quên mắt bản thân mình. Nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, tay anh vẫn quàng qua người cô ôm lấy, Kelly nhẹ nhàng cầm tay anh đẩy ra khỏi người mà khẽ ngồi dậy liền bị anh gằng lại... đẩy cô nằm xuống về vị trí cũ.
- Em đanh ốm, ngủ thêm một chút nữa. - Hàn Thế Bảo khẽ nói.
- Tôi phải đến bệnh viện, Tiểu Hân đang ở đó một mình... có lẽ đang khóc đòi mẹ.
- Không cần phải lo, đã có Tú Anh và người của tôi bảo vệ con bé... vả lại con bé cũng chưa tỉnh lại. - Hàn Thế Bảo không mở mắt mà nói. - Kể tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra.
- Tiểu Hân của tôi. - Kelly khẽ khóc. - Con bé bị thương rất nặng ư, vì sao chưa thể tỉnh lại.
- Va chạm khá nặng, mất khá nhiều máu. - Hàn Thế Bảo nói. - Là Hoàng Thiên Ân ra tay.
- Lỗi là vì anh, nếu như anh không xuất hiện thì Thiên Ân đã không tức giận như vậy. - Kelly nói. - Anh không phải là người nữa rồi, anh còn có thể cưởng bức em gái cùng cha của mình.
Hàn Thế Bảo mở mắt ra, sau đó ôm chầm lấy Kelly mà đáp:" Dù sao cũng có con rồi, em gái cũng đã đặt dưới thân rồi... em xem có chuyện gì không hay xảy ra không?"
- Anh... anh... - Kelly tức giận nghẹn ở cổ.
Tiếng chuông điện thoại của Hàn Thế Bảo vang lên, là Tú Anh gọi về.
- Hàn tổng, Tiểu Hân tỉnh lại rồi... nhưng có vẻ con bé... bị mất trí nhớ rồi.
Hàn Thế Bảo nghe xong cúp máy, Kelly đang nhìn anh mong đợi...
Anh không nói một lời, sau đó mặc lại chỉnh tề trang phục mà bước ra khỏi phòng vẫn không nói với cô một lời. Kelly nóng lòng liền lên tiếng.
- Tôi muốn đến bệnh viện, tôi muốn bên cạnh Tiểu Hân. - Kelly khẽ nói.
- Từ hôm nay, em chính thức không được phép bước ra khỏi Hàn gia... em đừng mong hy vọng trốn khỏi tôi.
- Tôi không muốn, tôi muốn đến bệnh viện với Tiểu Hân. - Kelly không đồng ý.
Hàn Thế Bảo không đáp, lạnh lùng bước đi... căn dặn vệ sĩ canh cửa cẩn thận. Cô gái này sẽ phá hỏng mọi việc, Hoàng Thiên Ân dám ra tay với con gái anh, anh nhất quyết sẽ không tha cho hắn.
Anh lái xe đến bệnh viện, Tiểu Hân quả nhiên đã mất đi trí nhớ. Cô bé ngồi rút vào góc giường nhìn xung quanh, cô bé không nhớ bất cứ điều gì...
- Con gái, lại đây với baba nào. - Hàn Thế Bảo mỉm cười nhìn Tiểu Hân.
- Baba, người là baba con ư. - Tiểu Hân nhìn thấy Hàn Thế Bảo gương mặt thân thiện, miệng cười tươi liền nhìn anh hỏi.
- Đúng vậy, mau tới đây để baba thương con. - Hàn Thế Bảo lay lay đôi tay.
Tiểu Hân không nhớ chuyện gì, một người đàn ông đến nói rằng người đó là baba thì đành tiến đến phía Hàn Thế Bảo mà ôm lấy anh. Tâm tư một đứa trẻ, không thề suy nghĩ nhiều hơn.