- Kelly, người đàn ông đó là ai? Cô có quen biết sao? - Henry đi phía sau Kelly mà hỏi, không ngờ một nhân viên nhỏ bé trong công ty như Kelly lại có mối quan hệ với nhân vật đặc biệt.
- Không, chỉ là một người quen cũ. - Kelly không muốn nói nhiều, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này và nhanh chóng rời khỏi VN ngay lập tức... anh ta sẽ nhanh chóng tìm ra cô và Tiểu Hân. - Henry, tôi có việc phải về Mỹ gấp anh có thể giúp tôi hoàn thành việc ở đây? - Kelly kéo Henry ra khỏi bữa tiệc, không còn tâm trí suy nghĩ đến công việc.
Henry cảm thấy kì lạ, cô gái này rõ ràng không phải là người vô trách nhiệm như vậy, cô ấy rất cuồng công việc mà không hề quan tâm đến bất kì ai xung quanh. Từ khi gặp tổng giám đốc The Win lại tỏ ra vô cùng kì lạ, có phải giữa họ có điều gì khó nói.
- Có việc gì sao, chúng ta còn chưa gặp mặt đối tượng. - Henry nhìn Kelly lo lắng, sau đó cho xe về lại khách sạn.
- Henry, đừng hỏi điều gì cả... tôi đang rất gấp.. - Kelly hai bàn tay rung rung bấm điện thoại về khách sạn...
- Vâng, khách sạn Ciz nghe.
- Tôi là Kelly Phạm... tôi là người đang ở phòng 2007, dù có bất kì ai đến tìm tôi thì phiền cô nói rằng tôi không có ở khách sạn.
- Vâng, chúng tôi sẽ giữ kín thông tin của quý khách.
- Vâng, cảm ơn.
Kelly cúp điên thoại, hai bàn tay cô rung rung... lại tiếp tục gọi cho người đang trong chừng Tiểu Hân.
- Vâng, cô chủ.
- Cô đang ở đậu vậy? - Kelly nghe tiếng ồn ào liền vội hỏi.
- Tôi đưa Tiểu Hân đi xuống trung tâm, bé không chịu ở trong phòng mà đòi ra ngoài.
- Mau đưa con bé về phòng, không được mở cửa cho bất cứ người nào, kể cả nhân viên khách sạn. - Kelly nói như hét lên.
- Vâng, tôi sẽ về ngay.
Kelly lo lắng không ngừng, là cô không muốn một lần nữa mất Tiều Hân, cô sẽ nhanh chóng đưa Tiểu Hân đi một nơi khác. Cả đời trốn tránh cũng được, anh hiện tại đang có một cuộc sống mới, một người bạn gái lý tưởng như vậy cô không nên xuất hiện mà làm anh giao động.
- Kelly. - Bàn tay Henry nắm vào đôi tay đang rung lẩy bẩy của Kelly. - Cô làm sao vậy, chuyện gì đa xảy ra với cô?
- Cho xe chạy nhanh một chút, mau về khách sạn. - Kelly hướng mắt về phía trước mà nói.
Henry tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng biết chắc chắn rằng điều đó liên quan đến người đàn ông kia. Từ khi cô gặp anh ta gương mặt đã đổi sắc, hiện tại là không còn giữ được bình tĩnh và từ bỏ hết mọi công việc dù cho hậu quả khá nặng nề.
Xe vừa lái về khách sạn, Kelly không nhìn qua Henry mà nhanh chóng xuống xe chạy thẳng đến thang máy. Nhìn thang máy đã chạy đến tầng 10, cô không thể đứng im đợi chờ mà chạy lên hướng cầu thang bộ. Khách sạn chỉ ở tầng 2 nên cô đã về đến phòng an toàn, nhìn Tiểu Hân đang ngoan ngoãn vừa ăn bánh vừa xem tivi trên ghế salon cô chạy lại ôm Tiểu Han vào lòng, cô chỉ còn một mình Tiểu Hân là niềm an ủi duy nhất, nếu con bé bị cha nó bắt đi có lẽ cô không thể sống nỗi.
Henry từ từ đưa xe vào bãi, nhìn qua ghế của Kelly thì thấy chiếc điện thoại cô đã làm rơi, có lẽ vì quá vội vàng xuống xe nên cô làm rơi trên xe không hay không biết. Henry vừa cầm điện thoại lên thì nó đã đổ chuông, nhìn thấy một số điện thoại lạ khiến anh hơi phân vân. Cuối cùng là anh quyết định mang điện thoại lên cho Kelly, nhưng tiếng chuông kia lại reo vang mãi khiến Henry có chút xao lòng, anh bấm nút nghe máy.
- Alo? - Henry nói?
Bên kia không có tiếng người đáp... Henry alo vài lần vẫn không nghe tiếng đáp sau đó cảm thấy kì là mà cúp máy.
Hàn Thế Bảo tức giận nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, bọn họ bên ngoài nói là đồng nghiệp vậy mà lại thân thiết đến mức để hắn ta cầm điện thoại của cô ư.
- Hàn tổng, Kelly đã đặt vé máy bay về Mỹ trong đêm nay. - Tuấn Anh tức tốc chạy vào phòng Hàn Thế Bảo mà báo cáo.
- Mặc kệ cô ta? - Hàn Thế Bảo nhếch môi. - Chỉ cần bắt Tiểu Hân.
- Vâng, thưa Hàn tổng. - Tuấn Anh hiểu ý Hàn Thế Bảo.
- Còn cô ta, có tìm tới cũng đuổi cổ đi cho tôi. - Hàn Thế Bảo lạnh lùng nói.
Tuấn Anh hiểu cảm giác mà Hàn tổng đã trải qua, hiện tại chính là anh ấy đang phát tiết lên vì Kelly, cái cảm giác vừa yêu vừa hận xem ra rất khó chịu.
Tại khách sạn Ciz, Kelly thanh toán tiền phòng sau đó nắm chặt tay Tiểu Hân nhìn xung quanh mà bước ra khỏi khách sạn. Kelly đứng đón taxi để ra sân bay nhưng vì sao hôm nay nơi này lại không có một chiếc taxi nào. Một chiếc xe dừng lại phía trước mặt Kelly, Henry tù bên trong bước xuống mà nói.
- Tôi sẽ đưa cô ra sân bay.
- Cảm ơn anh. - Kelly nhanh chóng đưa Tiểu Hân lên xe.
- Kel, vì sao cô lại bỏ tôi một mình lại nơi này chứ, cô biết rằng công việc lần này một mình tôi giải quyết là quá sức. - Henry lắc đầu mệt mỏi.
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi thật sự phải về Mỹ... tôi có việc rất gấp. - Kelly áy náy.
- Có phải vì người đàn ông hôm qua. - Henry nhìn vào gương mặt Kel mà nói.
- Anh biết tôi sẽ không trả lời mà. - Cô lắc đầu.
Henry nhúng vai, chiếc xe nhanh chóng lái đến sân bay.
- Cảm ơn anh, tôi rất vui khi quen biết anh Henry. - Kelly chào tạm biệt anh, có lẽ cô sẽ không còn gặp lại người đồng nghiệp này.
- Kel, tôi cũng vậy... - Henry khẽ gật đầu.
Cô nắm chặt tay Tiểu Hân đi vào bên trong, Kel nhìn xung quanh không phát hiện bất cứ ai theo dõi mình. Kelly cảm thấy có chút kì lạ, không lẽ Hàn Thế Bảo vì đã có bạn gái nên bỏ qua cho cô cũng không còn muốn lưu luyến gì cô nữa. Khi ở buổi tiệc vừa rồi, chẳng phải anh đã nắm chặt tay cô ấy mà mang đến ra mắt với cô sao, xem ra là cô tự suy diễn rằng con người không thay đổi, nhưng thật ra theo thời gian ai đều cũng thay đổi cả, vì sao chỉ còn một mình cô tim vẫn đập mạnh khi nhìn thấy anh.
Cô nắm tay Tiểu Hân bước đi vào bên trong thì vô tình va phải một thanh niên, người thanh niên đó nhanh chóng xin lỗi rồi ra vẻ vội vàng bỏ đi. Cô và Tiểu Hân cũng không bị gì nên cũng không để ý mà tiếp tục bước vào bên trong.
Cô đi đến cổng soát vé, vậy là cô sắp quay về Mỹ và tiếp tục hành trình chạy trốn anh. Nhưng cô đang phân vân liệu cô có cần làm như vậy hay không, dù sao anh cũng đã không còn tìm cô nữa... bước qua cánh cửa kia thì cô đã có thể rời xa anh nữa vòng trái đất.
- Cô Phạm, vui lòng cho chúng tôi Hộ chiếu của con gái cô. - Nhân viên kiểm tra không thấy hộ chiếu của Tiểu Hân.
Kelly hơi bất ngờ, không phải từ khi bước xuống cô luôn để nó trong túi sách chung với vé máy bay và hộ chiếu của cô sao? Vì sao lại không có được chứ, Kelly tìm lại trong túi sách và vali nhưng vẫn không tìm ra hộ chiếu của Tiểu Hân. Cô nhớ lại người thanh niên khi nãy va vào mình, không lẽ hắn ta chính là kẻ móc túi nhưng tiền bạc và mọi thứ còn y nguyên chỉ mất hộ chiếu mà thôi.
Cô nhận lại hộ chiếu và hai vé máy bay từ người kiểm vé, quay đầu lại bước chân ra ngoài trên gương mặt lộ nét ũ rũ.... Trời về đêm rất lạnh, ngàn ánh sao trên bầu trên lung linh đua nhau phát sáng... Kelly đứng bên ngoài sân bay ôm
Tiểu Hân trong tay, bóng dáng cô thật thảm hại và bi ai... không một ai để mắt đến họ mặc dù sân bay rất đông người.
Bỗng hàng loạt chiếc xe hơi đắt tiền, chiếc nào cũng mang một màu đen hắc ám dừng lại trước sân bay. Kelly cảm thấy kì lạ liền đưa mắt nhìn một dàn xe đan dừng lại trước mắt mình. Trên chiếc xe đầu tiên, một người đàn ông mà cô không bao giờ quên được bước xuống... anh nhìn cô cười hơi nhếch môi, sau đó đưa mắt nhìn sang Tiểu Hân.
Kelly hoảng hốt đẩy Tiểu Hân về sau lưng mình, nhưng con bé đã nhận ra Hàn Thế Bảo liền rốt rít nhảy lên mà nói:" Baba, có phải baba đến đón con và mẹ."
Hàn Thế Bảo nhìn Tiểu Hân bằng ánh mắt tràn đấy yêu thương, Tiểu Hân buông tay Kelly chạy nhanh đến phía Hàn Thế Bảo mà nép vào lòng anh:" Baba vì sao lại đi công tác lâu như vậy, xém một chút là con đã quên mất người."
Loading...
Kelly nhanh chóng đi tới gần phía Hàn Thế Bảo mà dành lấy Tiểu Hân từ trong tay anh, Tiểu Hân bị mẹ kéo về liền ngoan ngoãn đi theo cô... cô tuy thương yêu Tiểu Hân nhưng khá nghiêm khắc nên con bé có chút sợ cô mà ngoan ngoãn nghe lời.
- Tuấn Anh, mang Tiểu Hân đi ăn kem đi. - Hàn Thế Bảo nói sau đó cuối người
xuống mà mỉm cười với Tiểu Hân nói tiếp. - Con gái ngoan đi ăn kem với chú, baba có việc quan trọng phải bàn bạc với mẹ con.
Tiểu Hân nhìn Kelly, bàn tay cô bé đang được tay Kelly nắm trọn.
- Để con bé đi, nếu em muốn tốt cho Tiểu Hân. - Hàn Thế Bảo nói.
Kelly biết mình thân cô thế cô, đối với anh ta là không thể không nhượng bộ. Cô buông tay Tiểu Hân ra để Tuấn Anh mang Tiểu Hân đi, cô có cảm giác như cô đã mất đi con gái mãi mãi...
Kelly đứng đối diện anh, ánh mắt cô không nhìn anh mà cụp xuống. Hiện tại cô không biết phải nói gì với anh, chỉ đang mong đợi anh nói ra những gì anh đang nghĩ trong lòng.
- Kelly, tôi sẽ mang Tiểu Hân về Hàn gia... còn em, em hãy quay về Mỹ đi. - Hàn Thế Bảo nói.
Kelly không có gì ngạc nhiên, anh ta có lẽ cũng đã nhận ra anh và cô chính là không thể ở bên nhau. Chỉ là vì sao anh đã hạnh phúc cùng người phụ nữ khác, còn cô vẫn mang trong mình hình bóng của anh... chỉ có Tiểu Hân là niềm an ủi của cuộc đời cô mà anh lại nỡ cướp mất hay sao?
- Vì sao chứ, Tiểu Hân là con gái tôi?
- Em không đủ tư cách. - Hàn Thế Bảo khinh khi nói. - Một người mẹ hai lần bỏ trốn theo tình nhân, em nghĩ mình có đủ tư cách nuôi nấng con gái tôi.
- Tư cách ư. - Kelly ngước mắt nhìn Hàn Thế Bảo. - Vậy anh cũng có đầy rẫy nhân tình, tôi làm sao dám mang con gái cho anh nuôi dưỡng. - Kelly bật lại.
- Xem ra em cũng còn quan tâm đến tôi? - Hàn Thế Bảo nâng cầm Kelly lên khẽ đưa mặt mình lại gần mặt cô nhưng kết thúc không phải là một nụ hôn lãng mạng mà chính là một câu nói xé lòng. - Em mau cút đi cùng người đàn ông của mình, em nghĩ mình có thể chống lại tôi ư.
- Tiểu Hân, con bé là con gái tôi... tôi sẽ không đi nếu không có con gái.
- Em muốn ở lại bên tôi ư. - Hàn Thế Bảo cười nữa miệng nói.
- Tôi không thể sống thiếu Tiểu Hân. - Kelly nói. - Tôi sẽ cùng anh quay về Hàn gia... đừng bắt tôi rời xa con bé. - Kelly rung sợ, cô biết mình không còn cơ hội nào... cô không thể một mình chóng lại anh, cô cảm thấy mình thật vô dụng trước mặt anh.
- Em nghĩ Hàn gia tôi là gì... muốn vào là vào muốn ra là ra. Vẫn một câu nói cũ, em không có tư cách. - Hàn Thế Bảo nói xong liền quay đầu bước đi. - Tốt nhất đừng để tôi gặp lại em, hãy quay về Mỹ đi.
Kelly chạy về phía Hàn Thế Bảo mà nắm lấy tay anh, nuớc mắt đã không kìm chế mà van xin:" Thế Bảo... đừng bắt tôi rời xa Tiều Hân... xin anh mà."
Hàn Thế Bảo nhìn bàn tay cô đang rung rẩy ôm lấy tay anh, trong lòng có đôi chút xót xa... nhưng cô phải trả gì với những gì cô đã gây tổn thương cho anh. Một người đàn ông tự tôn như anh, lại bị cô vứt bỏ đến hai lần. Lại nghĩ cô biết Hoàng Thiên Ân đối với con gái anh tàn bạo, cô lại dám mang con đi theo hắn ta... cô không xứng đáng là mẹ Tiều Hân, càng không xứng đáng bên cạnh anh.
- Cút đi. - Hàn Thế Bảo lạnh lùng hất tay Kelly ra khỏi tay mình, bước vào chiếc xe hơi màu đen đóng kín cửa lại mà phóng đi.
Bước vào bên trong xe, gương mặt Hàn Thế Bảo giãn ra... anh nhìn vào kính chiếu hậu nhìn thấy Kelly đau đớn ngã quỵ xuống đường. Anh muốn đỡ cô lên mà ôm vào lòng, anh muốn hét lên rằng anh yêu cô đến nhường nào... nhưng lòng tự tôn của một người đàn ông không cho phép... chính là cô tự mình làm tự mình chịu.
Nói về Lục An, năm đó cô theo Tuấn Anh qua Việt Nam thì đã có mục đích từ trước, đó chính là tiếp cận Hàn Thế Bảo.
Vì là người có ơn với mình nên Tuấn Anh giúp đỡ Lục An rất nhiều khi cô quyết định ở lại VN sinh sống và làm việc. Hàn Thế Bảo tặng cho Lục An một căn hộ chung cư để cô sinh sống, sau đó Tuấn Anh giúp cô tìm một nơi để mở một phòng khám thú y nho nhỏ, và cô được giao cho nhiệm vụ chăm sóc và thăm khám sức khoẻ định kì cho các loại thú cưng trong biệt thự Hàn gia. Vì vậy cô có cơ hội tiếp cân Hàn Thế Bảo hơn, cô sống tại Mỹ nhiều năm nên tính cách khá thẳng thắn và đã nói rõ ràng với Hàn Thế Bảo rằng cô thích anh... chỉ là anh cũng thằng thừng từ chối. Tuy vậy cô vẫn không từ bỏ và nói với anh rằng sẽ có một ngày anh cũng sẽ thích cô. Hàn Thế Bảo không quan tâm tới điều đó, phụ nữ bên cạnh anh vì nhiều mục đích khác nhau... nhưng anh chỉ dùng họ với một mục đích duy nhất chính là muốn ở phương nào đó Kelly sẽ chú ý đến anh. Còn về Lục An, cô ấy là ân nhân của Tuấn Anh nên anh không muốn gây tổn hại đến cô ấy.
Lần này là vì sự xuất hiện đột ngột của Kelly, anh đã nói rằng cô chính là bạn gái của anh xem ra có chút phiền phức. Lục An hiện tại đang ở nhà Hàn Thế Bảo và anh đang ngồi đối diện cô.
- Lục tiểu thư, tôi đang rất bận nên có việc gì cô hãy nói vắng tắc. - Hàn Thế Bảo không nhìn Lục An, tiếp tục giải quyết công việc.
- Thế Bảo, không phải hôm nay là cuối tuần sao. - Lục An đi tới kéo tay anh ra khỏi bàn phím. - Chúng ta mới hẹn hò, anh phải đưa em đi chơi chứ.
- Trước giờ tôi hẹn hò cùng phụ nữ, thường không có thói quen đưa họ đi đâu cả. - Hàn Thế Bảo đáp.
- Em không giống bọn họ, em muốn đi chơi cùng anh. - Lục An nũng nịu.
Bên ngoài, tiếng một người phụ nữ có tưổi nhanh chóng đi tới:" Hàn tổng, tiểu thư đòi đi tìm mẹ, đang khóc rất nhiều."
Hàn Thế Bảo nhanh chóng hất tay Lục An ra nhanh chóng đi sang phòng Tiểu Hân. Lục An nãy giờ nài nỉ anh ta đều không lay động, vậy mà chỉ cần con gái khóc một tiếng là chạy đi ngay, Lục An hơi khó chịu cũng bước theo anh.
- Baba. - Tiểu Hân nhìn thấy Thế Bảo liền chạy lại ôm anh. - Con nhớ mẹ, baba tìm mẹ về cho con đi. - Tiểu Hân nước mắt ròng rã mà nói.
- Tiểu Hân ngoan, mẹ con đi công tác rồi... một thời gian nữa sẽ về. - Hàn Thế Bảo ôm con gái mà đáp.
- Tiểu Hân không chịu, Tiểu Hân muốn mẹ. - Tiểu Hân khóc lóc nói.
Lục An từ bên ngoài bước vào, cô đi đến bên cạnh Tiểu Hân dùng ánh mắt yêu thương nhẹ nhàng nói:" Tiểu Hân ngoan nào, cô và baba con sẽ đưa Tiểu Hân ra ngoài chơi chịu không?"
Tiểu Hân là một đứa trẻ ngây thơ, nghe nói đến việc đi chơi thì nhanh chóng quên đi bao nhiêu chuyện khác, đôi mắt phấn khởi mở to lên:" Đi công viên trò chơi."
- Được, cô sẽ đưa con đi công viên trò chơi.
- Baba, con muốn baba đưa đi. - Tiểu Hân nhìn Lục An xa lạ cũng không dám đến gần.
Hàn Thế Bảo nhìn thấy Tiều Hân phấn khởi cũng chiều lòng con gái mà gật đầu đồng ý. Lục An mỉm cười, xem ra cô phải dùng con bé này mà tiếp cận lấy lòng Hàn Thế Bảo, anh ta xem ra khá nuông chiều đứa con này.
Chiếc xe hơi màu đen đưa ba người ra khỏi biệt thự Hàn gia, tiến đến khu trò chơi.
Bên ngoài, Kelly ngồi trên chiếc xe hơi khác đang nhìn về Hàn gia... cuối cùng thấy xe của Hàn Thế Bảo ra khỏi, bên trong còn nhìn thấy bóng dáng của một đứa trẻ liền đoán là Tiểu Hân thì nhanh chóng bảo Henry đuổi theo.
Đến công viên trò chơi, Kelly nhìn thấy Hàn Thế Bảo bế Tiểu Hân và Lục An đang mỉm cười đi theo. Họ như một gia đình hạnh phúc... chỉ có một mình cô là cô đơn, cô mất đi đứa con của mình rồi ư.
- Đó không phải là con gái cô ư. - Henry bất ngờ. - Anh ta... vì sao lại bế con bé, và con bé cũng rất vui vẻ nữa.
- Vì đó là cha của Tiểu Hân. - Kelly cuối đầu nói. - Henry, có phải tôi là một người mẹ tệ hại khi không cho con gái được sống cùng cha.
Henry phần nào hiểu ra thái độ kì lạ của Kelly hôm trước, anh đưa bàn tay mình nắm lấy tay cô mà nói:" Cô đã hy sinh tất cả để lo cho con gái mình, cô là người mẹ tuyệt vời nhất."
Tiểu Hân đang chơi trong nhà bóng, Hàn Thế Bảo ngắm nhìn con bé vui chơi mà trong lòng nhớ đến Kelly. Vì sao con bé lại giống cô như vậy, Hàn Thế Bảo khẽ mỉm cười khi nhớ đến cô... Lục An nhìn thấy nụ cười của anh thật hiếm thấy, cô chưa từng nhìn thấy anh cười hiền như vậy.
Kelly đứng gần đó cũng đang ngắm nhìn Tiểu Hân vui chơi, cô hiện tại chỉ muốn đứng từ phía xa nhin con gái. Cô không muốn xuất hiện trước mặt Tiểu Hân, cô biết cô không giành lại anh... xuất hiện chỉ khiến Tiểu Hân đòi mẹ mà khóc nhiều hơn.
Thế Bảo đi đến khu rạp chiếu phim... Kelly cũng nhìn về phía rạp chiếu phim, cả hai người đang cùng chung một suy nghĩ. Đây chẳng phải là nơi anh và cô đã hôn nhau lần đầu ư...
Khu trung tâm trò chơi đông người, Kelly bị một người chạy quá nhanh va phải, Henry nhanh chóng ôm cô vào lòng... Hàn Thế Bảo vô tình quay lại, lại nhìn thấy cảnh tượng khiến anh càng hiểu nhầm cô hơn.