53

70 1 0
                                    

  An Nhiên ngồi trong phòng nghĩ chờ đến lượt mình biểu diễn, cô hiện tại là ca sĩ được săn đón nhiều nhất trong các chương trình. Cô đi lên nhờ scandal là thật nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng và giọng hát của cô. An Nhiên soi mình trong gương, hiện tại cô đang khá hạnh phúc với mọi thứ xung quanh từ công việc đến chuyện tình cảm. Cô và bác sĩ Hải Minh đang có mối quan hệ hẹn hò tuy nhiên là chưa công khai ra ngoài.

- An Nhiên, em có điện thoại. - Quản lý của cô tay đưa điện thoại về phía cô, trên màn hình là một số lạ, vừa nhìn thấy An Nhiên đã có chút bối rối... đó là số điện thoại có mã vùng ở quê của cô.

- Cảm ơn chị. - An Nhiên nói xong nhận lấy điện thoại lại khẽ nói. - Chị ra ngoài một chút, em có cuộc gọi riêng tư.

- Được rồi, nhưng em nhanh một chút... sắp đến lượt em lên sân khấu rồi.

- Em biết rồi. - An Nhiên gật đầu.

Cô bấm nút nghe, bên đầu dây bên kia là giọng của một người phụ nữ có tuổi. Cô nhận ra giọng nói này, trong lòng có chút bất an.

- Cô là An Nhiên. - Giọng người phụ nữ kia nói, trong giọng nói của bà không có chút niềm nở nào.

- Dì Hà, con chào dì, rất lâu không gặp dì. - An Nhiên đáp, cô tất nhiên biết người phụ nữ này.

- Tôi biết cô rất bận rộn, nhưng có thể cho tôi một cái hẹn... tất nhiên tôi sẽ lên thành phó gặp cô. - Bà nói tiếp.

- Dạ, khi nào dì có thể lên thành phố, con sẽ đến gặp dì. - An Nhiên khẽ nói.

- Và Hải Minh... sẽ không biết cuộc gặp này.

- Dạ, con hứa. - An Nhiên khẽ nói... trong lòng đầy lo âu.

Đó chính là mẹ của Hải Minh, người hàng xóm trước kia của gia đình cô. An Nhiên là một đứa trẻ từ bé đã bị khinh khi của mọi người xung quanh vì cô không có cha, mẹ cô lại xuất thân từ một nghề nghiệp thấp nhất trong xã hội, chính là " bán thân". Khi cô tốt nghiệp trung học, cô nhanh chóng rời bỏ vùng thôn quê đó mà tiến lên thành phố này, sau nhiều gian khổ và ý chí quyết tâm trờ thành người nổi tiếng kiếm thật nhiều tiền để không phải chịu cảnh cơ hèn ngày xưa. An Nhiên suy nghĩ về xuất thân của mình, lại về gia đình của Hải Minh... mặc dù hiện tại cô là một ca sĩ vạn người yêu thích nhưng cô gái An Nhiên ngày xưa luôn bị sự dè bĩu của mọi người. Chuyện mẹ anh đến gặp cô, An Nhiên cũng hiểu rõ ràng ý đồ của bà ấy.

Những ngày sau, An Nhiên hẹn mẹ Hải Minh tại một tiệm cafe sang trọng và riêng tư, cô không muốn có quá nhiều người nhận ra cô. Cô vẫn còn nhớ ngày xưa mẹ Hải Minh đã cấm anh giao du với cô tuy nhiên anh vẫn cố gắng tìm cách liên lạc với cô sau khi lên thành phố này.

- Chào dì, xin lỗi vì đã để dì đợi. - An Nhiên bước tới trước mặt người phụ nữ đứng tuổi, tuy nhiên bề ngoài bà ấy khá sang trọng và có phần trẻ hơn tuổi.

- Cô ngồi đi. - mẹ Hải Minh chỉ vào ghế đối diện.

- Dạ. - An Nhiên khẽ đẩy ghế ngồi xuống.

- Tôi sẽ nói vào thẳng vấn đề, nếu như có gì mạo phạm phải thì mong cô bỏ qua cho bà già lắm chuyện này. - Mẹ Hải Minh trên gương mặt không có một chút cảm thấy hài lòng với cô gái này.

- Xin dì chỉ dạy. - An Nhiên lại nói.

- Hải Minh có gọi điện về quê nói rằng muốn kết hôn với cô. - Bà nhìn vào An Nhiên với đôi mắt khinh thường. - Tất nhiên tôi không ngạc nhiên vì điều đó, tôi đã cố gắng ngăn cản nó ngay từ khi cô và mẹ cô dọn đến gần nhà chúng tôi, nhưng đứa con trai này thật không biết nghe lời.

An Nhiên không đáp, gương mặt lộ nét đau khổ.

- Tôi nói con trai mình không được nên mới tới làm phiền cô, cô có thể buông tha con trai tôi được không? - Mẹ Hải Minh đưa một số tiền về phía An Nhiên. - Tôi không biết mục đích cô đến nhà tôi là gì, nhưng số tiền này cô hãy giữ lấy và đừng phiền con trai tôi nữa. Gia đình tôi là gia đình danh giá, không thể chấp nhận nghề nghiệp của cô và xuất thân của cô.

An Nhiên nhin về số tiền kia.. khẽ cười.

- Dì Hà, con hiện tại không phải vì tiền mà đến với Hải Minh. Vì vậy dì hãy cất số tiền này trước đi ạ. - An Nhiên đẩy cọc tiền gói trong giấy kia về phía mẹ Hải Minh. - Ngày xưa dì khinh thường con, con hiểu chỉ vì mẹ con làm nghề không trong sạch... và bà ấy cũng còn không biết cha của con là kẻ nào. Nhưng hiện tại, con có nghề nghiệp trong sạch... vì sao dì không thề chấp nhận.

- Nghề nghiệp trong sạch sao? - Mẹ Hải Minh đưa những tờ báo trước kia về scandal của cô và Thế Bảo quăng lên bàn. - Cô đã từng mang thai đứa con của người đàn ông khác, sau đó bị người ta quăng ra đường lại muốn đeo bám con trai tôi ư. - Sau đó liền hất ly nước vào mặt An Nhiên. - Mẹ cô chính là gái bán thân, cô cũng không khác gì. Nếu cô thật sự thương con trai tôi, hãy để nó kết hôn cùng cô gái ta đã chọn... còn cô hãy cút khỏi cuộc sống của nó.

Nói xong bà liền bỏ đi, An Nhiên ngồi thừ người nhìn những tờ báo trên bàn. Trước kia là cô không muốn để tâm nên không hề đọc qua những bài báo và hình ảnh này để ảnh hưởng đến tinh thần. Nay nhìn qua cô lại chợt nhận ra, quả thật cô không xứng đáng với Hải Minh, nếu anh từ bỏ cô anh sẽ quen được nhiều cô gái tốt hơn, cái quá khứ của cô quá cay nghiệt lại xuất thân thấp kém. Cô dùng khăn giấy lau khô nước trên mặt, dùng mắt kính đen trên bàn đeo vào mà bước ra khỏi nơi này.

An Nhiên lái xe về chung cư An Khang, tâm trạng khá bất ổn và suy nghĩ nhiều. Cô cứ nghĩ mình là tốt rồi ư, danh vọng và tiền tài cô không thiếu thôn... nhưng kết cục vẫn nhận được sự khinh khi đó thôi. Cả đời có lẽ cô không thể gả cho kẻ nào nữa rồi, dù vậy cô không hận Hàn gia... ít ra người đàn ông đó không hề khinh khi cô, và đã ra sức bảo vệ cô và đứa trẻ đã mất đi. An Nhiên khẽ cười nhưng nước mắt khẽ rơi, chiếc xe dừng trước chung cơ An Khang, cô vừa bước xuống đã nhìn thấy Hải Minh từ phía sau đi đến kéo tay cô đi.

- An Nhiên... có phải em đã đi gặp mẹ anh. - Hải Minh ra vẻ lo lắng.

- Không có. - An Nhiên nhìn Hải Minh mỉm cười như không có chuyện gì.

- Vậy tốt rồi, anh rất lo lắng.

- Vì sao anh phải lo lắng, anh không muốn đưa em về gặp mẹ anh sao?

- Tất nhiên anh sẽ đưa em về vào thời điểm thích hợp... chỉ là hiện tại chưa thể.

- Hải Minh... - An Nhiên khẽ cười. - Chúng ta chia tay đi.

- Em nói gì vậy... có phải em đã gặp mẹ anh rồi phải không? Có phải bà áy đã nói điều gì không đúng với em?

An Nhiên lắc đầu, đôi mắt tỏ ra không hề có chuyện gì xảy ra.

- Là em không yêu anh... em đã nhầm tưởng đó là tình yêu mà thôi. Thật ra người em yêu là người khác. - An Nhiên không muốn vì cô mà Hải Minh bất đồng với gia đình, cô thật sự không đáng...

- Anh không tin. - Hải Minh kéo tay An Nhiên mà nói.

- Tôi sẽ chừng minh cho anh. - An Nhiên nhìn thấy phía sau lưng Hải Minh là Tú Anh... anh ta vẫn thường lui tới nơi này để tìm kiếm Hạ Tuyết... dù nhiều lần bị bảo vệ đuổi đi nhưng vẫn cứ đến mãi.

An Nhiên đi tới phía Tú Anh đang đứng nhìn bọn họ, cô đi gần sát về phía Tú Anh đôi mắt nhìn sâu vào mắt anh khẽ nói:" Giúp tôi."

Sau đó An Nhiên choàng hai tay lên vai Tú Anh, đặt môi mình chạm môi Tú Anh.

Tú Anh không hiểu chuyện gì xảy ra... cô gái này trước kia là của Hàn tổng, sau đó là ở cùng Hạ Tuyết giờ lại ôm anh hôn ngay trước mặt người đàn ông vừa mới dằn co với cô ta.

An Nhiên buông Tú Anh ra sau đó khoát tay vào tay anh, nhìn về phía Hải Minh:" Đây là bạn trai mới của em, anh có thể đi được rồi."

- An Nhiên, anh không tin. - Hải Minh cố chấp.

- Tú Anh, anh hãy nói với anh ấy anh và em đang yêu nhau. - An Nhiên nhìn vào mắt Tú Anh ra vẻ cầu cứu.

- Đúng vậy, chúng tôi đang hẹn hò. - Tú Anh đáp... dù sao cũng là tình thế ép buộc.

Hải Minh tức giận bỏ đi... vì sao cô ấy lại thay đổi nhanh chóng như vậy... cô ấy là như lời mẹ anh nói sao... là một người phụ nữ lẳng lơ và chỉ giống như mẹ của cô ấy.

Đợi Hải Minh đi, An Nhiên buông tay Tú Anh ra... từ phía sau nghe tiếng đổ bể... cả hai cùng quay lại nhìn thì đã thấy Hạ Tuyết đang đứng nhìn bọn họ... dưới nền đất là một chậu hoa đã bể đôi.

- Hạ Tuyết, không phải như em thấy đâu. - An Nhiên nhanh chóng buông Tú Anh ra, sau đó tiến về phía Hạ Tuyết muốn giải thích.

- Chị, chị đừng nói gì cả... chuyện này không liên quan đến em, em cũng không muốn nghe. - Hạ tuyết nói xong liền cúi xuống nhặt chậu hoa xương rồng nhỏ đã vở lên, không may gai xuơng rồng đâm vào tay mà bật máu.

Tú Anh muốn tiến tới cạnh Hạ Tuyết nhưng hiện tại anh biết rằng cô sẽ đẩy anh ra xa. Từ ngày Win đi, Hạ Tuyết luôn tránh mặt anh, không cho anh đến gần cô... có lẽ cô ấy nghĩ rằng vì chuyện của cô và anh mà Win phải bỏ đi... Tú Anh chỉ biết lặng lẽ đứng nhìn Hạ Tuyết từ xa mà âm thầm dõi theo cô.

- Em có sao không, nào chị đưa em lên nhà. - An Nhiên nắm lấy tay Hạ Tuyết mà thổi.

- Chỉ là vết thương nhỏ, em không sao... chúng ta đi thôi. - Hạ Tuyết khẽ nhìn sang phía Tú Anh, ánh mắt lướt qua như không rồi bước đi.

- Tú Anh, dù sao hôm nay cũng cảm ơn anh đã giúp tôi... tôi sẽ hậu tạ anh sau, tạm biệt. - An Nhiên nói xong liền đưa Hạ Tuyết lên nhà.

Vịt con xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi tay tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ