95

48 0 0
                                    

  - Hàn tổng, cậu cho gọi tôi. - Luật sư Hà từ bên ngoài đi vào trong, ông là luật sư của Hàn gia nhiều năm qua.

- Luật sư Hà, mời ông ngồi. - Hàn Thế Bảo từ bàn làm việc đứng lên, đi về phía bàn tiếp khách, rót trà vào ly mời khách.

- Hôm nay cậu gọi tôi đến đây chắc hẳn là liên quan đến di chúc trước đây? - Luật sư Hà nói.

- Không hẳn, là tôi muốn ông giúp tôi từ chối nhận gia sản nhà họ Hàn này vì tôi là con nuôi của Hàn gia. Tài sản này sẽ được chia cho hai đứa con ngoài giá thú của cha nuôi tôi. - Hàn Thế Bảo nói.

- Theo tôi để đơn giản hóa vấn đề, cậu chỉ cần chuyển toàn bộ tài sản cho hai người bọn họ... vì đây là cậu tự nguyện nên mọi chuyện đã quá dễ dàng.

- Luật sư Hà, nếu đơn giản như vậy thì chẳng lẽ Hàn Thế Bảo tôi lại không nghĩ ra được, ở đây là tôi muốn ông bí mật làm việc này. - Hàn Thế Bảo đẩy một phong bì dáy cộm về phía vị luật sư mà nói. - Ông hãy bí mật làm việc này giúp tôi, đây là kết quả xét nghiệm ADN của Win và cô con gái của cha nuôi tôi, còn đây là giấy từ chối nhận tài sản thừa kế và sẽ chuyển nhượng cho hai người họ... tôi muốn ông hãy bí mật chuyển hết tài sản của tôi sang cho bọn họ...

- Tôi sẽ làm hết sức mình. - Luật sư Hà cầm phong bì bỏ vào cặp da sau đó liền đi ra ngoài, chuyện này hết sức dễ dàng như vậy lại còn nhận được lợi lộc thì hà cớ gì phải thắc mắc mà mất đi quyền lợi.

Đợi luật sư Hà ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Tuấn Anh mới từ bên ngoài bước vào phòng làm việc của Hàn Thế Bảo... Thời gian trôi qua cũng đã hơn một tuần, bên Hàn phu nhân lại không hề có bất kì đông tĩnh vào về việc yêu cầu để trả người... chỉ sợ bà ta là không cần gì cả mà chỉ cần mạng sống của hai mẹ con Kelly. Tuấn Anh biết hiện tại là giai đoạn rất khó khăn với Hàn Thế Bảo nên đã đến bệnh viện để nói chuyện với Tú Anh, thời gian trôi qua cũng đã lâu như vậy, Tú Anh cũng nên nguôi ngoai mà quay về lại vị trí của mình... vì hiện tại Hàn gia đang rất cần những người như Tú Anh... những người tuyệt đối trung thành không bao giờ phẩn bội.

- Hàn tổng, Tú Anh sẽ quay về. - Tuấn Anh bước vào nói, đưa mắt nhìn Hàn Thế Bảo đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính. - Bên Hàn phu nhân, bà ta có động tĩnh gì không?

- Bà ta muốn tài sản của Hàn gia. - Hàn Thế Bảo đáp, bàn tay vẫn gõ nhanh trên bàn phím chiếc laptop, mắt anh vẫn hướng về phía màn hình.

- Anh sẽ làm theo yêu cầu của bà ta.

- Không còn cách nào khác, để bảo vệ mạng sống của Kelly và Tiểu Hân... tôi có đánh đổi tất cả cũng không hối tiếc. - Anh đưa ngón tay gõ vào phím enter trên bàn phím, đôi môi hơi nhếch cười. - Tuấn Anh, có vẻ như chúng ta đã bị Kelly lừa gạt... cô ấy xem ra không hề bị mất trí nhớ.

- Không mất trí nhớ ư. - Tuấn Anh hơi ngạc nhiên.

- Tôi đã dò tìm trong danh sách thuê phòng khách sạn ở Ciz ... phòng bên cạnh Hàn phu nhân chính là phòng mà Kelly đã thuê sẵn trước đó vài ngày. Vì sao cô ấy lại biết chúng ta cố tình sắp xếp Hàn phu nhân ở đâu để đặt trước phòng bên cạnh .

- Kelly nghe lén khi tôi và anh bàn bạc ư.

- Có lẽ cô ấy cố tình giả vờ như vậy để chúng ta không đề phòng. - Hàn Thế Bảo nói. - Không mất trí nhớ là tốt, ít ra cũng sẽ không bị lừa gạt một cách ngốc nghếch nữa. - Đôi mắt anh có vẻ hơi trùng lại khi nhớ đến cô nhưng không lâu sau lại trỡ nên tinh anh hơn. - Ngày mai, cậu đi với tôi đến Ciz để gặp Hàn phu nhân.

- Vâng, Hàn tổng...

Buổi tối tại biệt thự Hàn gia, Hàn Thế Bảo đứng bên ngoài khuôn viên nhìn về chiếc xích đu phía đối diện anh. Anh nhớ cô, những ngày cô giả vờ ngốc nghếch ở tại Hàn gia này, nơi cô thích nhất chính là ra ngoài khuôn viên hoa này ngồi trên chiếc xích đi kia mà ngắm nhìn vườn hoa do một tay cô chăm sóc... từ phía trong nhà anh nhìn thấy nụ cười tỏa nắng ban mai của Kelly mà lòng đầy cảm xúc ngọt ngào, chỉ là hiện tại quá cay đắng, Kelly của anh đang gặp nguy hiểm... thời gian càng trôi qua, anh càng lo sợ cho sinh mạng của cô và Tiểu Hân.

Tiếng điện thoại trong túi reo lên cắt ngang dòng tâm tư của anh, anh nhìn một số điện thoại lạ gọi đến, đôi mắt hơi nhíu lại mà nghe máy.

- Thế Bảo, là em đây... mau cứu Tiểu Hân. - Giọng Kelly vang lên.

- Kelly... em đang ờ đâu... mau nói anh biết. - Hàn Thế Bảo ngạc nhiên vội hỏi.

- 090..... - Kelly đọc một số điện thoại mà cô đã có nhẩm thuộc. - Đó là số của kẻ đang giữ Tiểu Hân, mau cứu con bé. - Kelly vội nói.

- Còn em, em đang ở đâu... anh sẽ đến cứu em. - Thế Bảo hét lên.

- Không... anh đừng đến đây, chỉ cần cứu được Tiểu Hân, em sẽ biết cách thoát đi. - Kelly nói xong liền nhanh chóng cúp máy.

Kelly cúp điện thoại xong liền vội tháo sim ra khỏi chiếc điện thoại mà bẽ đi... cô sợ Hàn Thế Bảo sẽ lần ra vị trí của cô mà đến đây. Là cô không muốn anh gặp nguy hiểm, vì Hàn phu nhân và cả Hoàng Thiên Ân đều có giã tâm giết anh.

Kelly nhìn tên canh gác đang nằm gục dưới chân mình, hôm nay Hoàng Thiên Ân đi ra ngoài không còn bám sát cô như mọi ngày vì vậy cô liền nhanh trí gọi một tên đang canh gác ở ngoài đi để cùng cô đi vào rừng hái một ít loại hoa quý hiếm chỉ nở vào buổi tối. Vì thường ngày Hoàng Thiên Ân luôn ra vẻ cưng chiều cô nên bọn người kia cũng không muốn làm cô phật ý vì vậy cử một tên to lớn đi theo. Nào ngờ vừa ra đến đướng lớn cô lại bất ngờ đánh cho hắn ta ngất đi, sau đó lục lấy điện thoại mà gọi về cho Hàn Thế Bảo...

- Cô quay về một mình, còn tên kia đâu rồi. - Người của Thiên Ân nhìn Kelly quay về một mình liền kinh ngạc.

- Hắn ta giở trò đồi bại với tôi, bị tôi cho một trận... có lẽ không còn dám quay về. - Kelly tức giận đáp. - Còn các người, nếu tôi nói lại với Thiên Ân rằng các người biết tên đó sẽ làm hại đến tôi mà không đi theo bảo vệ... tôi không nghĩ ra anh ấy sẽ làm gì các người.

- Chị Đại à, tha cho chúng tôi đi... lão Đại sẽ không tha cho chúng tôi đâu.

-Tôi cũng không phải loại nhỏ mọn gì, thôi được rồi... không ai nói thì anh ấy cũng không biết, xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi. - Kelly bỏ vào trong.

Cả bọn ngu ngốc đều mừng rỡ vì Kelly hứa sẽ không báo lại với Thiên Ân, nào đâu biết là đang bị mắc mưu của Kelly... đúng là một bọn đầu to nhưng không có óc, chỉ được cái to xác mà ngu đần.

Hàn Thế Bảo ngồi trong phòng làm việc tại biệt thự Hàn gia, đối diện anh là Tuấn Anh và Tú Anh... đôi mắt anh hơi rực lên ngọn lửa của sự tức giận, cô gái ngang bướng đó đang chọc tức anh.

- Hàn tổng, tôi đã dò tìm được địa chỉ nơi mà số điện thoại của Kelly đưa. Còn số của cô ấy gọi đến... thì không thể dò tìm ra được, có lẽ cô ấy đã tắt máy rồi. - Tuấn Anh báo cáo.

- Chúng ta có nên cứu Tiểu Hân ra ngay. - Tú Anh khẻ hỏi.

Hàn Thế Bảo hơi lắc đầu, hai bàn tay đan vào nhau đặt trên bàn khẽ đưa mắt về phía Tuấn Anh và Tú anh mà nói:" Không nên bứt dây động rừng."

- Tôi đang đợi lênh của anh, Hàn tổng.

Hàn Thế Bảo hơi nhếch môi cười...

- Ngày mai, Tuấn Anh mang người đến địa điểm này mà cứu Tiểu Hân. - Hàn Thế Bảo chỉ vào địa điểm nhấp nháy trên màn hình mà nói. - Còn Tú Anh, cậu theo tôi đến gặp Hàn phu nhân.

- Không được, Tú Anh không biết võ... rất nguy hiểm.- Tuấn Anh phản đối.

- Không phải hai người là anh em song sinh sao... - Hàn Thế Bảo nhìn Tú Anh mỉm cười. - Cậu hiểu tôi mà, đúng không Hà Tú Anh.

Tú Anh gật đầu đôi môi cũng hơi nhếch cười:" Xem ra tôi phải mặc vest đen nữa rồi."

Tuấn Anh không hiểu hai người này đang nói gì, nhưng người của Hàn phu nhân không phải loại tầm thường... một mình Hàn tổng không phải đối thủ của bọn họ, lại còn phải bảo vệ Tú Anh.

- Tiếng tâm lẫy lừng của Hà Tuấn Anh cậu, bọn chúng ăn gan trời cũng không dám ra tay đâu. - Hàn Thế Bảo nói. - Nếu lỡ như bọn chúng ăn gan trời thật, tôi hứa sẽ mang em trai cậu về nguyên vẹn. - Hàn Thế Bảo vỗ vai Tuấn Anh nói.

- Anh muốn Tú Anh đóng giả tôi. - Tuấn Anh hỏi.

Hàn Thế Bảo gật đầu.

- Khá mạo hiểm. - Tuấn Anh lắc đầu.

- Chúng ta phải cứu Tiểu Hân và gặp gỡ bà ta cùng lúc... như vậy bà ta có trở tay cũng không kịp. - Hàn Thế Bảo đi về phía bàn làm việc mà nói tiếp. - Sau khi cứu đuọc Tiểu Hân, mang con bé đến chổ của Win... cậu hãy ở đó mà bảo vệ chúng phòng khi Hàn phu nhân trở mặt.

Vịt con xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi tay tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ