100

56 0 0
                                    


  Mẹ, mẹ không sao chứ. - Hàn Liên Chi từ trong bụi cây gần đó nhìn thấy máu từ người Hàn phu nhân chảy xuống liền nhảy ra đỡ bà ta.

Hàn phu nhân nhìn qua vết thương trên bàn tay phải của mình, nó được bắn từ phía sau lưng nên tất nhiên bà ta sẽ đoán được phát súng đó từ đâu. Tuy vết thương không nặng lắm nhưng khiến bà ta đau buốt, khẩu súng trên tay bà rơi xuống đất... Hàn Thế Bảo vì vậy mà thoát chết trong gang tất.

- Mẹ, mẹ dừng lại đi... đừng gây thêm tội ác nào nữa, dừng lại ngay khi mọi việc vẫn chưa đi quá xa, con cầu xin mẹ mà. - Hàn Liên Chi ôm Hàn phu nhân vào lòng, máu từ trên vai bà ta nhỏ giọt xuống... bàn tay Hàn Liên Chi cũng dính đầy máu của bà ta.

- Liên Chi xinh đẹp, con hối hận khi đi theo ta rồi ư... mọi việc đã đi quá xa rồi, không thể quay lại được nữa. - Hàn phu nhân nhìn Hàn Liên Chi mà nói., sau đó dùng tay trái với lấy khẩu súng trước mắt. - Chỉ có giết hết bọn chúng, thì ta mới có những ngày tháng không phải lo âu nữa.

- Bỏ súng xuống. - Hoàng Thiên Ân trên tay cầm một khẩu súng, nhắm hướng Hàn phu nhân mà nói.

Hàn phu nhân nhếch môi cười:" Nếu cậu dám giết ta, khi nãy đã nhắm ngay đầu ta mà bắn rồi... haha Hoàng Thiên Ân, cậu giết ta ai sẽ nói cho cậu biết cha cậu đang ở đâu?"

- Bà. - Hoàng Thiên Ân nắm chặt khẩu súng hướng về Hàn phu nhân, nhưng lòng anh không vững... anh muốn cứu người cha của mình đang trong tay Hàn phu nhân. Cuối cùng Thiên Ân hạ súng xuống đưa mắt nhìn về viễn cảnh trước mặt, tất cả mọi tội lỗi là do anh gây nên sao... tất cả bất hạnh của Kelly là do bàn tay anh làm ra ư. Trong đầu xáo trộn nhiều suy nghĩ, Hoàng Thiên Ân mất hết bình tĩnh mà lao chạy đi.

Hàn phu nhân bằng tay trái đưa khẩu súng trên tay về phía Hàn Thế Bảo... lúc này Hàn Thế Bảo đã trườn đến nơi Kelly đang nằm bất động kia, bàn tay anh nắm chặt tay cô ôm trọn cô vào lòng mình mặc cho nguy hiểm, mặc cho đau đớn... chỉ là anh muốn bảo vệ người phụ nữ ngốc nghếch của mình.

- Hàn Thế Bảo, đáng ra con không hề liên quan gì đến việc này, nhưng chính con đã khiến mình phải nhận lấy hậu quả ngày hôm nay. - Hàn phu nhân bước một bước đến gần Hàn Thế Bảo.

Hàn Thế Bảo như không quan tâm đến lời nói của bà ta, bàn tay anh ôm chặt Kelly vào lòng đưa lưng ngược hướng với Hàn phu nhân. Đôi môi anh khẽ nhếch lên khinh bỉ mà nói:" Chết hay sống không quan trọng, quan trọng là có nắm giữ được hạnh phúc của mình hay không. Bà giết chết mẹ Kelly, cha nuôi cũng vì điều đó mà tự sát theo bà ấy... họ chết cũng có đôi có cặp, còn bà sống trên đời này chỉ biết ôm thù hận, tôi khẳng định từ ngày cha nuôi ra đi... chưa có một ngày nào bà sống trong vui vẻ."

- Mẹ, Thế Bảo nói đúng... con xin mẹ đừng giết họ. - Hàn Liên Chi ôm lấy Hàn phu nhân mà nói.

Khẩu súng trên tay Hàn phu nhân vẫn không hề có chút lay động mặc cho bao nhiêu nước mắt và cầu xin của Hàn Liên Chi. Hàn phu nhân chính là bị thù hận che mắt, và che đi luôn cả lý trí tình cảm của một con người. Hàn Thế Bảo như không quan tâm đến nguy hiểm phía sau, cũng không tỏ ra một chút rung sợ trước cái chết cận kề.

Hàn Liên Chi bước ra trước mặt Hàn phu nhân, đưa mình trước tầm nhắm của Hàn phu nhân mà nói:" Nếu mẹ không thể tha cho họ, hãy bắn chết con trước... " - Đây là cách cuối cùng mà Hàn Liên Chi muốn mẹ mình thay đổi, mang cả mạng sống của mình để đánh đổi. Mạng sống của cô là do Hàn phu nhân cưu mang, nay cô nguyện lòng vì bà mà đánh đổi.

- Mau cút ra. - Hàn phu nhân hét lên. - Con đừng nghĩ ta không thể bắn con.

- Vậy mẹ bắn con đi, con không muốn nhìn thấy mẹ càng lúc càng đi vào những sai lầm. - Hàn Liên Chi vừa rơi nước mắt vừa đáp.

- Liên Chi, con nghĩ bản thân con có thể thay đổi được quyết định của ta sao... haha con cũng chỉ là thứ để ta trao đổi mà thôi. - Hàn phu nhân đẩy Hàn Liên Chi sang một bên, cô ngã xuống một góc cây.

- Mẹ, trao đổi... nghĩa là sao? - Hàn Liên Chi ngạc nhiên hỏi.

Máu trên chân Hàn Thế Bảo càng lúc càng ra nhiều hơn... bờ môi anh nhợt nhạt, bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay Kelly... anh hơi nghiêng người nghe những điều Hàn phu nhân nói thi khẽ nhếch cười. Anh đã từng thắc mắc con người ác độc như bà ta lại có thể cưu mang một đứa trẻ mồ côi như Liên Chi sao, thì ra phía sau còn có ẩn tình.

- Người đàn bà mà ta đã từng đưa con đi gặp ngay cái đêm đầu tiên về lại nơi nay, bà ta là mẹ của con... ta và bà ta đã trao đổi. - Hàn phu nhân nhúng vai nhìn về phía Liên Chi. Ai thuận ta thì sống, chống ta thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Hàn Liên Chi nghe Hàn phu nhân nói ra thì như người bất động... người đàn bà đáng thương kia chính là mẹ cô ư. Người đàn bà có một cuộc đời đầy bi thảm đó lại chính là mẹ cô, trong khi cô ở trong sự giàu sang sung túc thì mẹ cô vì cô mà phải lầm lũi trong một nơi đầy kinh dị đó. Hàn Liên Chi đau đớn nhìn Hàn phu nhân, vì sao cô lại luôn yêu thương người phụ nữ đã khiến mẹ cô ra như vậy.

- Tại sao, tại sao mẹ lại đôi với bà ấy như vậy hả? - Hàn Liên Chi gào lên.

- Con phải cảm ơn ta vi ta đã giúp cho mẹ con thoát khỏi cảnh lao tù. Mau tránh ra, để ta còn xữ lý bọn chúng.

Hàn Thế Bảo mất máu đến kiệt sức, mắt anh mờ đi không còn nhìn thấy rõ mặt Kelly nữa... bàn tay vẫn nắm chặt lấy cô... cho đến khi kiệt sức mà ngất đi trên nguời cô.

Hàn Liên Chi chạy đến giằng co khẩu súng trên tay bà ta không cho bà ấy làm hại Hàn Thế Bảo. Trong thâm tâm cô là không muốn bà gây thêm tội ác nào nữa, lại không muốn Hàn Thế Bảo gặp nạn... cả Kelly nữa vì con gái cô ta cần có mẹ.

Tiếng súng nổ vang khắp mọi nơi rúng động một góc khu rừng... những con vật giật mình chạy loạn, tiếng gió xào xạt qua những kẽ lá nghe như một âm thanh buồn bã chết chóc.

Hàn Liên Chi bị Hàn phu nhân hất ra xa, bà ta mất bình tĩnh mà nhắm bắn vào người Hàn Liên Chi như một con mồi... Hàn Liên Chi bị trúng đạn mà ôm ngực đau đớn, nước mắt trên mi cô rơi xuống, không ngờ một ngày cô lại chết dưới tay người mà từ bé cô đã vô cùng tôn kính.

Khi nhìn thấy máu trên người Hàn Liên Chi phun ra thì Hàn phu nhân mới giật mình nhận ra mình đã không kìm chế mà bắn đứa trẻ luôn ở bên cạnh bà khi bà cô đơn nhất, đứa trẻ trung thành và luôn làm cho bà hài lòng. Hàn phu nhân chạy đến bên cạnh Hàn Liên Chi... rất hiếm khi nhìn thấy nước mắt của bà ta rơi xuống, ấy vậy mà lại rơi vì Liên Chi.

- Ta xin lỗi... ta đã giết con rồi. - Hàn phu nhân ôm Hàn Liên Chi vào lòng mà nói.

- Mẹ, mẹ đừng sống trong thù hận nữa... con xin mẹ hãy quay đầu lại được không? - Hàn Liên Chi đau đớn mà nói.

- Không thể, ta sống trên đời bao nhiêu năm qua chỉ vì một mục đích này... dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, ta đều phải thực hiện nó.

Hàn Liên Chi biết dù cô có hy sinh cả mạng sống của mình cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của bà ta. Bàn tay cô một lần nữa chạm vào vết thương trên vai Hàn phu nhân, vết thương bị chạm vào, máu lại bắt đầu tứa ra...

Vịt con xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi tay tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ