- Henry, vì sao hôm nay Win không đền cuộc họp của chúng ta nhỉ. - Trúc Chi nhìn về vị trí của Win liền hỏi.
- Hình như cậu ấy bị sốt rồi, đêm qua tôi và cậu ấy có đi đến các xưởng may ở xem xét tiến trình, nhìn cậu ấy lúc đó rất mệt mỏi và có nói với tôi rằng có lẽ sắp bị sốt rồi. - Henry cũng khá lo lắng. - Chúng ta có nên đến nhà thăm Win.
- Anh biết nới Win đang ở sao, nghe nói anh ấy đã dọn ra khỏi Hàn gia. - Trúc Chi liền rạng ngời hỏi.
- Vâng, có một lần tôi đến nhà Win để bàn bạc một số vấn đề quan trọng và ngủ lại đó. - Henry đáp. - Cậu ấy sống một mình nhưng khá tiện nghi và sạch sẽ.
- Vậy thì tốt quá rồi, chúng ta đến đó thăm anh ấy thôi. - Trúc Chi nhanh chóng đứng lên mà bước đi.
HEnry đưa Trúc Chi đến một căn nhà tuy không lớn nhưng khá đầy đủ tiện nghi, Win bước ra mở cửa với gương mặt tái xanh cộng thêm hơi nóng hừng hực toả ra từ cơ thể.
- Thật xin lỗi, tôi bị sốt nên không thể đến cuộc họp... lại ngủ quên báo lại. - Win nhìn Henry và Trúc Chi liền nói.
- Em có mang cháo đến nè, anh ăn cháo rồi uống thuốc. - Trúc Chi không đợi Win mời má tiến vào bên trong nhà. - Henry, anh đỡ anh ấy vào nghĩ ngơi đi.
Trúc Chi đổ cháo ra chén rồi mang đến mà đút cho Win ăn nhưng Win liền từ chối.
- Tôi có thể tự ăn, tiểu thư Trúc Chi không nên hạ thấp mình. - Win nói.
- Không sao cả, anh là đối tác của tôi... anh bị ốm xem như kế hoạch mất đi một nhân lực... cứ xem tôi chăm sóc anh chỉ vỉ muốn kế hoạch lần này thành công.
- Win, cậu mau ăn đi... sức khoẻ là quan trọng.
Win cũng không muốn nói nhiều nữa, trong người quả thật rất mệt mỏi... cả đêm qua tưởng chừng như chết đi sống lại... trong một ngôi nhà vắng bóng không có ai, anh lại không muốn làm phiền đến cha mình vì bên cạnh ông ấy đã quá đủ rắc rối... anh đã gọi cho Hạ Tuyết, đơn giản chỉ vì muốn nghe giọng cô nhưng vô vọng, cô vẫn chưa chịu mở máy.
- Anh nghĩ ngơi đi, chúng em về đây. - Trúc Chi đút cho Win ăn xong, cho anh uống thuốc sau đó cùng Henry tạm biệt ra về.
- Cảm ơn hai người đã quan tâm đến tôi. - Win biết ơn nói.
- Ngoài là đối tác, chúng ta cũng có thể làm bạn bè mà. - Henry vỗ vai Win mà đáp. - Nhưng vì sao cậu bị ốm lại không gọi cho cha mình, lại chịu đựng như vậy.
- Cha tôi chuẩn bị kết hôn nên có lẽ rất bận rộn, tôi không muốn làm phiền ông ấy những việc nhỏ nhặt như thế này. - Win đáp.
- Là kết hôn cùng bác sĩ Lục sao? - Henry khẽ hỏi.
- Anh cũng quen cô Lục An sao? - Win ngạc nhiên. - Đúng là sẽ kết hôn cùng cô ấy.
Henry khẽ cười không đáp sau đó cùng Trúc Chi ra về.
Tại một tiệm áo cưới sang trọng bật nhất thành phố, Hàn Thế Bảo và Lục An đang ở bên trong mà lựa chọn bộ trang phục cưới thích hợp nhất... tất nhiên là Tiểu Hân cũng đòi theo và cô bé nhất quyết bắt Kelly đi theo. Chính vì điều này càng khiến Lục An không vui hơn, tuy nhiên chẳng phải cô mới chính là chủ nhân hay sao... cô mới chính là cô dâu của Hàn Thế Bảo.
- Thế Bảo, anh thấy bộ váy này hợp với em không?
- Tuỳ ý. - Hàn Thế Bảo ngồi trên ghế, bàn tay nhìn vào điện thoại mà nói.
- Không đẹp đâu. - Tiểu Hân lắc đầu nói.
- Tiểu Hân, vậy con chọn giúp dì nhé. - Lục An thấy Tiểu Hân quan tâm đến mình liền vờ mỉm cười đi tới nói.
- Bộ váy đó hợp với cô Kelly hơn, dì Lục không thích hợp. - Tiểu Hân nhìn Kelly nói. - Cô Kel, cô thừ bộ váy đó cho con xem đi.
- Tiểu Hân, hôm nay là ngày baba con và dì Lục lựa chọn... con không được phá phách. - Kelly vỗ về nói.
- Không... - Tiều Hân bắt đầu mè nheo chạy về phía Hàn Thế Bảo. - Baba, con muốn cô Kelly mặc bộ váy đó... con muốn cô Kelly... con muốn... - Vừa nói vừa nhảy lên đòi cho bằng được.
Hàn Thế Bảo lần này mới đưa mắt nhìn qua bộ váy cười sang trọng được treo trước mắt, sau đó ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói:" Cô thử nó đi." Hàn Thế Bảo đưa mắt nhìn Kelly mà nói.
- Đây là mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, quý khách thật là biết chọn lựa. - Cô nhân viên mỉm cười nói trong khi không hiểu chuyện khủng khiếp sắp xảy ra.
Kelly nhìn bộ váy trước mặt mà khẽ cười, cô cũng có một hy vọng đuọc mặt bộ váy đẹp như vậy mà bước cùng anh lên khán đài, sau đó hai người sẽ trước mặt mọi người cùng nhau thề nguyện cùng nhau nắm tay nhau đi hết con đường dài phía trước. Nhưng nhìn về hiện tại, là anh chuẩn bị kết hôn cùng người phụ nữ khác bộ váy kia dù có thật sự phù hợp với cô cũng không thuộc về cô... hệt như anh vậy.
- Tôi mới chính là cô dâu... cô ta thử váy cưới để làm gì chứ. - Lục An không chấp nhận. - Tôi muốn thử bộ váy này. - Lục An đi lại gần chiếc váy kia mà đóng rèm thử.
- Không... con muốn cô Kelly, là cô Kelly. - Tiểu Hân rời bàn tay Hàn Thế Bảo mà chạy đến phía chiếc váy kia tranh dành. Không may Lục An trong lúc giành lại thì hất ngã Tiểu Hân... khiến con bé đập đầu vào bật thang.
- Tiểu Hân... - Kelly chưa kịp đến ngăn Tiểu Hân lại thì đã nhìn thấy con gái mình té ngã nhanh chóng chạy tới.
Phía sau Hàn Thế Bảo cũng vô cùng lo lắng mà chạy đến phía Tiểu Hân bị ngã.
Lục An hoảng hốt nhìn Tiểu Hân ngã xuống, nếu con bé có chuyện gì... cô khó lòng sống trong Hàn gia.
- Con... con có sao không... - Kelly ôm Tiểu Hân vào lòng mà nói.
Tiểu Hân khóc lớn, trên đầu chỉ bị một cục u to bằng quả trứng nhưng vẫn còn tỉnh táo khóc ngất nhìn Kelly mà nói:" Con muốn cô Kelly mặc mà... không được cho cô Lục mặc nó..."
Hàn Thế Bảo tức giận giành Tiểu Hân từ trong tay Kelly ôm vào lòng, đôi mắt hướng về Kelly sau đó liếc qua Lục An đang đứng như trời tròng mà thét.
- Cô còn đứng đó, mau đưa bộ váy cưới lại. - Sau đó nhìn sang Kelly giọng cũng không hạ xuống. - Còn cô, mau chòng mặc nó vào ngay lập tức.
Kelly nhìn Tiểu Hân chỉ vì muốn cô mặc cho con bé xem bộ áo cưới này mà bị thương như vậy thì vô cùng xót xa, nếu ngay từ ban đầu cô kiên quyết tranh giành với Lục An thì con bé đã không xảy ra chuyện gì. Kelly bước vào bên trong phòng thay váy cưới, nhân viên bắt đầu giúp cô thay đổi kiểu tóc và đội trên đầu một chiếc vương miệng nhỏ đi cùng bộ váy... Kelly bước ra ngoài hệt như một nữ hoàng vô cùng quyến rũ và quý phái,
- Cô Kelly, cô đẹp quá... hệt như những cô tiên trong truyện cổ tích. - Tiểu Hân tròn mắt nhìn Kelly.
Ánh mắt của Hàn Thế Bảo cũng nhìn về phía Kelly không dứt, biết rằng Kelly xinh đẹp như vậy nhưng khi cô ấy khoát trên người bộ váy cưới này càng khiến cô thêm phần lộng lẫy hơn... hiện tại là anh muốn chạy đến mang cô đi kết hôn ngay lập tức.
- Hàn tổng, anh có thử áo vest không?
- Không cần đâu, thứ gì mặc trên người tôi mà không đẹp. - Hàn Thế Bảo khẽ đáp.
Cô nhân viên kia khẽ cười, nhưng Hàn tổng tự tin như vậy cũng không có gì là quá đáng... với thân hình chuẩn như anh ấy thì trang phục xấu cũng hoá thành đẹp.
- Tôi có thể thay nó ra được chưa? - Kelly nhìn Hàn Thế Bảo mà nói.
- Được rồi. - Sau đó nhìn sang Lục An. - Cô có thử nó hay không?
- Anh... anh có biết tôi mới chính là cô dâu hay không hả vì sao lại để cô ta thừ chiếc váy cưới đẹp nhất ở đây. Chiếc váy kia mặc lên người cô ta đã bị dơ bẩn theo cô ta rồi, anh nghĩ tôi sẽ khoát trên người nó hay sao?
- Lục tiểu thư, ăn nói phải cẩn thận một chút. - Hàn Thế Bảo đáp. - Nếu cô muốn trở thành phu nhân Hàn gia, đừng gây thêm chuyện cho người khác chê cười Hàn gia chúng tôi.