48

73 0 0
                                    

  - Mẹ, mẹ ơi. - Hàn Liên Chi kinh hãi nhanh chóng chạy tới đỡ Hàn phu nhân vừa làm rơi khẩu súng mà ngã quỵ xuống, máu từ trên bắp tay tuông ra không ngừng. - Là kẻ nào, kẻ nào mau ra mặt.

Không gian im lặng như tờ, chỉ nghe tiếng gió rít lên đung đưa đám lá cây rì rào. Hàn Thế Bảo cũng thật sự không hiểu vừa rồi là ai đã giải cứu anh trong tình thế nguy kịch đó.

Hàn phu nhân bị thuơng ở tay, máu từ trên tay bà nhỏ giọt xuống thành vũng... bà tay không bỏ cuộc... gượng sức nhắt khẩu súng lục dưới đất nhắm về phía Hàn Thế Bảo.

- Mày phải chết. - Hàn phu nhân đưa khẩu súng hướng về anh, bàn tay rung rung như không đủ sức.

- Đoàng - Lại một tiếng súng nữa vang lên.

Khẩu súng trên tay rơi xuống, cả hai cánh tay bà ta đèu bị thuơng.

Hàn Thế Bảo cảm thấy kì lạ, là kẻ nào lại ra tay với Hàn phu nhân nhưng cố tình không muốn giết, chỉ bắn vào cánh tay để bà ta không thể làm gì được nữa.

Hàn Liên Chi sợ đến xanh mặt, trên thân cô đã thấm đầy máu của Hàn phu nhân... bà ta như lịm đi vì đau đớn và mất khá nhiều máu. Mùi tanh của máu xông lên mũi, Hàn Liên Chi liền ngất đi.

Chiếc xe hơi màu đen từ phía xa lao tới, thắng " két" một tiếng nghe rít tai, chính là Hoàng Thiên Phúc và Hoàng Thiên Ân đang bước xuống.

- Hai người...vì sao lại có mặt nơi này? - Hàn Thế Bảo quay đầu về phía Thiên Ân đang bước tới.

- À... Hàn tổng, xem ra nhà cậu đang thanh lý lẫn nhau mà dành có gia tài kết xù kia... - Hoàng Thiên Phúc khoanh tay đứng một chổ. - Tôi chỉ đến làm khách... tôi sẽ không có bất cứ hành động nào.

- Người bắn Hàn phu nhân, không phải người của Hoàng gia ông sao?

- Không phải ông ấy, chính là tôi. - Kelly từ trong bóng tối cùa màn đêm đen kịt mà bước ra... trên tay cầm khẩu súng từ từ mà bước đến.

Thiên Ân nhìn thấy Kelly liền đi lại gần cô:" Phát súng đó, không phải em đã nhắm sai vị trí sao?"

- Bảo My... là cô sao? - Hàn Thế Bảo nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia trên tay cầm súng, sau đó lại giật mình khi trên người cô là bộ trang phục mà đêm qua Kelly đã mặc đến gặp anh. Hàn Thế Bảo nhìn Kelly bằng cái nhíu mày suy nghĩ, họ giống nhau từ dáng đi và thân hình... Trước kia vì Kelly thường mặc những bộ trang phục thùng thình... anh đã khôg nhận ra... nhưng đêm qua cô diện bộ đầm ôm sát cơ thể kia, chính là hình dáng quyến rũ thường ngày của Bảo My.

- Đúng vậy, là tôi... chính tôi đã nổ súng. - Kelly đáp.

- Kelly, kết thúc mọi thứ đi... - Hoàng Thiên Phúc khẽ nói.

- Kelly, Bảo My, Phạm Bảo My.... tiểu thư nhà họ Phạm. - Hàn Thế Bảo nhìn Kelly khẽ nói, anh đã nhận ra...

- Anh nhận ra rồi sao... Hàn tổng. - Kelly đưa khẩu súng hướng về Hàn Thế Bảo.

Hàn Thế Bảo gật đầu, nhìn khẩu súng rung rung trên tay Kelly, trên guơng mặt anh không có chút biểu cảm của sự sợ hãi chỉ khẽ cười:" Vì sao em muốn giết tôi?"

- Hàn Thế Bảo, anh đã nhận ra tôi chính là cô con gái duy nhất của Phạm gia lại con ngây ngô hỏi lí do sao. Chính anh đã giết cha mẹ tôi. hủy diệt một gia đình đang sống trong hạnh phúc, biến tôi thành một cô nhi không cha không mẹ... Tôi hận anh, Hàn Thế Bảo.

Hàn Thế Bảo nhìn về hướng Hoàng Thiên Phúc đang nhoẻn cười... thì ra chính ông ta đã che giấu cô và gieo vào đầu cô gái ngây thơ những điều dối trá. Nhưng... nếu cô là Kelly... anh làm sao có thể nói ra sự thật... sự thật ấy sẽ khiến cô đau lòng đến chết.

Thêm một chiếc xe thắng rít lại mà lao tới phía Kelly, cô nhanh chóng né được sang một bên té ngã... Tuấn Anh nhanh chóng bước xuống dùng súng hướng về người đang đe dọa tính mạng của Hàn tổng sau đó khóa tay cô dùng súng chĩa vào đầu, nhưng khi nhìn thấy Bảo My liền kinh ngạc.

- Là cô. - Tuấn Anh nói... nhưng khẩu súng vẫn hướng về phía Kelly.

- Không được bắn, thả cô ấy ra. - Hàn Thế Bảo liền nói.

- Nhưng... cô ta... - Tuấn Anh ngập ngừng.

- Hà Tuấn Anh... mau buông cô ấy ra. - Hàn Thế Bảo hét lên.

Tuấn Anh buông Kelly ra sau đó lùi về hướng Hàn Thế Bảo giuơng súng về phía bọn họ.

- Hàn tổng, anh lên xe đi trước tôi sẽ giữ chân bọn chúng.

- Tuấn Anh... đừng làm loạn nữa...- Hàn Thế Bảo nói xong đi về phía Kelly nhặt khẩu súng cô làm rơi xuống đất đưa vào tay cô, sau đó kéo tay cô hướng vào tim anh. - Nếu em thật sự nghĩ con người tôi xấu xa như vậy, em hãy bắn đi... để thù hận trong em tan biến... và sống thật hạnh phúc.

- Thế Bảo. - Kelly nhìn anh... vì sao anh lại la kẻ thù của cô... vì sao cô lại đi yêu chính kẻ thù của mình.

- Kelly, giết hắn đi... em đã đợi ngày này 10 năm rồi. - Thiên Ân nói lớn.

- Bắn đi... rồi em sẽ không còn phải sống trong thù hận nữa. - Hàn Thế Bảo mỉm cười.

Cô nhìn anh... sau đó nhìn sang anh Thiên Ân... khẩu sùng trên tay chỉ cần bóp cò thì người đàn ông cô yêu thuơng sẽ ra đi mãi mãi.

Kelly nhắm mắt lại, nước mắt ướt đẫm bờ mi, bàn tay rung rung đưa vào cò súng.

- Ba, mẹ... con trả thù cho hai người. - Kelly hét lên.

Vịt con xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi tay tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ