"Được, chúng ta qua đó ngồi đi." Lăng Lão Thái Gia mặt không đỏ tim không đập mạnh nói: "Cháu trai ngoan, con muốn ăn gì?"
Ngồi vào chỗ của mình, Lăng Hàn Vũ nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, chỉ cảm thấy ngượng chết đi được. Từ lúc sinh ra đến giờ anh chưa từng nếm qua cơm bá vương, cho tới bây giờ đều là cho người khác tiền típ.
"Ông quyết định đi." Lăng Hàn Vũ như đang giận lẩy, bọn anh rõ ràng chỉ cần một điện thoại cho Khôn Ni hoặc những người khác đưa tiền đến là êm đẹp, cái gì mà ăn cơm bá vương a!
Lại nói cái gì mà luyện tập da mặt dày, anh cảm thấy mình có thể đi theo lăng Lão Thái Gia tới đây một chuyến, da mặt cũng đã dày rồi!
"Vậy được rồi, ta sẽ quyết định." Lăng Lão Thái Gia bộ dáng bình tĩnh, đôi chân bắt chéo ngồi ăn cơm, nhưng lại dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào chỗ của Hàn Thất Lục và Hướng Mạn Quỳ.
Ông vừa rồi còn đang ở bên ngoài nhà ăn liền nhìn thấy, nên cố ý đùa Lăng Hàn Vũ, nói là thật sự muốn tới ăn cơm bá vương. Nhìn Lăng Hàn Vũ bộ dáng ngượng ngùng, ông thật muốn cười ha ha.
"Như vậy đi, cậu bảo người làm đem tất cả đồ ăn ra. Ta lần đầu tiên tới ăn, cũng không biết thế nào là đồ ăn ngon." Lăng Lão Thái Gia nói xong, đem thực đơn đưa cho người phục vụ, người phục vụ đi rồi, ông đá chân Lăng Hàn Vũ hạ giọng nói: "Đừng sợ, có ông nội ở đây."
"Ông nội, ông rốt cuộc là muốn làm gì?!" Lăng Hàn vũ cau chặt mi: "Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì Lăng gia đúng là xấu hổ chết đi được!"
Lăng Hàn Vũ thật sự phát hỏa, Lăng Lão Thái Gia cười cười chỉ vào góc sáng chỗ Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ nói: "Không phải là có bọn họ à?"
Theo ngón tay Lăng Lão Thái Gia chỉ, Lăng Hàn Vũ mở to hai mắt nhìn. Xem ra ông đã sớm nhìn thấy Hàn Thất Lục, khó trách không xấu hổ chút nào.
"Thất Lục, qua đây đi!" Lăng Lão Thái Gia gọi lớn, thanh âm hùng hậu, rất ra dáng lãnh đạo.
Hàn Thất Lục nghe được gọi mình, lập tức hướng về phía thanh âm kia phát ra mà quay lại, nhận ra Lăng Lão Thái Gia, anh lộ vẻ kinh ngạc, Hướng Mạn Quỳ cũng quay đầu lại. Cô ta chưa từng thấy tận mắt Lăng Lão Thái Gia, nhưng cô ta thường xuyên nghe đến danh ông trên tin tức, trong các chính sách quan trọng. Hiện giờ được thấy tận mắt, ông đã nhiều tuổi, nhưng trên trán vẫn lộ ra một chút hăng hái sôi nổi.
"Lăng lão cũng ăn cơm ở đây ạ." Hàn Thất Lục rất nhanh mang theo Hướng Mạn Quỳ đi tới.
Lăng Lão Thái Gia chỉ vào ghế ý bảo bọn anh ngồi xuống: "Lâu rồi không ăn cơm cùng cháu, ngồi xuống ăn cùng một chút đi, đã lâu ngày không gặp rồi."
Hàn Thất Lục nể mặt ông, liền kéo Hướng Mạn Quỳ ngồi xuống. Đồ ăn rất nhanh được mang lên, Lăng Lão Thái Gia không nói đến chuyện tiền bạc, chỉ hỏi: "Vết thương trên đầu của cháu đỡ rồi chứ hả?"
"Cảm ơn Lăng lão đã quan tâm, vết thương của cháu đã khỏi rồi." Hàn Thất Lục nói xong, mỉm cười nhìn Hướng Mạn Quỳ nói: " Bởi vì có cô ấy luôn ở bên cạnh tận tình chăm sóc cho cháu, nên cháu mới có thể khỏi nhanh như vậy."
Nghe Hàn Thất Lục nói vậy, Hướng Mạn Quỳ cảm thấy ấm áp, cô ta cười, không nói lời nào. Kỳ thật khi cô ta ở Mĩ cũng chẳng có bỏ bao nhiêu thời gian công sức mà chăm sóc Hàn Thất Lục, chỉ có lúc rảnh mới tới thăm Hàn Thất Lục, cô ta không nghĩ tới Hàn Thất Lục lại ghi nhớ trong lòng như vậy. Cô ta còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hàn Thất Lục, cô ta còn sợ anh lập tức đuổi mình đi.
Không biết rằng ý trời trêu người, Hàn Thất Lục cư nhiên đã bị mất trí nhớ của mấy tháng trước, có trời mà biết lúc ấy trong lòng cô ta vui biết bao nhiêu.
Nhưng cô không đoán được rằng, Lão Thái Gia trông hiền lành như vậy nhưng lúc nói chuyện lại tuyệt nhiên không hề hiền lành.
"Một cô gái thiện lương như vậy, khó trách cháu muốn mời cô ấy ăn một bữa cơm cám ơn." Lăng Lão Thái Gia liếc mắt nhìn Hướng Mạn Quỳ, cố ý cười nói.
Hàn Thất Lục cho rằng lăng Lão Thái Gia hiểu lầm quan hệ của hai người chỉ là bạn bè bình thường, lắc đầu nói: " Vừa rồi cháu quên giới thiệu với ông, cô ấy là bạn gái của cháu, Hướng Mạn Quỳ."
Hướng Mạn Quỳ rộng rãi cười gật đầu với Lăng lão thái gia, xem như chào hỏi qua.
"Cháu nói đây là bạn gái của cháu?" Lăng Lão Thái Gia có vẻ cực kỳ giật mình: "Người nằm ở bệnh viện chính là cô gái này sao? Ta nhớ rõ cô gái kia liều chết cõng cháu ra từ rừng Mưa mà. Đó không phải vị hôn thê của cháu sao? Sao bây giờ cô gái này lại là bạn gái của cháu?"
Sắc mặt Hàn Thất Lục cứng đờ, lúc bấy giờ khi anh đang ở Mỹ, anh hoàn toàn không biết người nào đã cứu anh, anh chỉ biết là Hướng Mạn Quỳ đã trở về bên cạnh anh, anh lại cùng cô ta hạnh phúc. Tuy nhiên đáy lòng anh trống rỗng khó hiểu.
Nhớ lại lời Lăng Hàn Vũ nói người yêu anh là An Sơ Hạ, đúng là, điều này sao có thể...
"Lăng lão, đó là chuyện trước kia, ông nói lại chuyện xưa làm gì?" Hướng Mạn Quỳ vẫn như cũ cười khéo: "Cháu và Thất Lục hiện tại thật sự rất hạnh phúc, chúng ta ăn cơm xong sẽ đến thăm Sơ Hạ. Dù sao cũng là do Thất Lục không cẩn thận đẩy ngã cô ấy."
Nghe Hướng Mạn Quỳ nói Hàn Thất Lục khiến đầu Sơ Hạ bị thương, Lăng Lão Thái Gia trong lòng cả kinh. Nhưng rất nhanh hiểu được, Hàn Thất Lục này, thật là đem An Sơ Hạ quên hết tất cả rồi.
"Như vậy cũng được." Lăng Lão Thái Gia không nói them gì nữa, chỉ có Lăng Hàn Vũ biết Lăng Lão Thái Gia này, lão hồ ly lại nghĩ khẳng định xem An Sơ Hạ thành cháu dâu của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi ( Quyển 3 )
Lãng mạnTên: Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi (Quyển 3) Tác giả: Cẩm Hạ Mạt Độ dài: 916 chương (chia làm 5 quyển, mỗi quyển 200 chương) "Không phải cô muốn chúng tôi trả ơn sao? Không bằng... Tôi lấy thân báo đáp đi!" Sau đó anh dùng một nụ hôn làm cô vạn phần...