Chương 35

734 36 0
                                    

Đinh Nguyệt Hoa tuy đối Triển Chiêu phi thường chấp nhất, nhưng chung quy cũng mang ký ức của kiếp trước, trong lòng đối việc Triển Chiêu một ngày nào đó sẽ gặp Bạch Ngọc Đường ít nhiều cũng đã có chuẩn bị, vì vậy tuy trăm ngàn lần không cam tâm, nhưng cô cũng không muốn nghĩ đến việc Chiêu ca có nửa điểm oán hận mình.

Dựa theo ý tứ của cô, Đinh Nguyệt Hoa cô yêu người này, đã là quyết tâm yêu, thế nhưng không liên quan đến Triển Chiêu, cậu nếu muốn cùng một chỗ với Bạch Ngọc Đường, cô một điểm quyền lợi phản bác cũng không có. Đây là hạnh phúc của cậu ấy, Đinh Nguyệt Hoa cô không có cách nào can thiệp.

Vì vậy tuy biết trước tình yêu này của mình đã định sẽ không được hồi đáp, nhưng vẫn chân thành chúc phúc cho hai người họ, tuy là vẫn như trước oán hận Bạch lão thử.

Nhưng Bội Bội không giống cô, Bội Bội từ nhỏ đến lớn đều được trưởng bối sủng ái, chưa từng trải qua sóng gió, chưa chịu qua ủy khuất, đến cả lúc ấy khi đeo đuổi Bạch Ngọc Đường, hắn cũng phải nể mặt cô.

Sau này khi bọn họ sống cùng, đó là ký ức đẹp đẽ nhất nửa đời này của Bội Bội, sự bảo hộ và tình yêu của Bạch Ngọc Đường khiến cô quên hết những điều không thể. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô kiên trì không muốn chia tay Bạch Ngọc Đường.

Tuy hiện nay Hứa Phục Sinh luôn ở bên cạnh, vì cô làm rất nhiều điều, nhưng trong lòng Bội Bội, không ai có thể giống Bạch Ngọc Đường lưu manh mà năm ấy khi cô mới biết yêu đã gặp được, hình ảnh ấy đã được cô khắc cốt ghi tâm.

Cứ như vậy, cuộc nói chuyện này của Bạch Ngọc Đường và cô đã định trước là không thể sóng êm gió lặng.

"Cái gì, anh nói cái gì, anh nói thích anh hai, anh nói bậy."

Lúc Bạch Ngọc Đường đem tên của Triển Chiêu gắn theo sau chữ "thích", sắc mặt Bội Bội biến thành trắng bệch.

"Làm sao có khả năng, hai người các anh đều là nam, là nam, huống hồ, huống hồ anh hai anh ấy, anh ấy..."

Bạch Ngọc Đường im lặng nhìn cô, trong mắt đầy thương hại, nhưng vẫn rất kiên định, gật đầu xác nhận lời mình đã nói.

"Không, không phải, các anh khẳng định là đang lừa em." Bội Bội rống to, "Anh hai là qua em mới biết anh, anh nói bậy, hai người các anh làm sao có thể, vì sao, vì sao cứ phải là em?"

Bạch Ngọc Đường đè lại hai vai đang run rẩy không ngừng của cô, có chút không nỡ, "Bội Bội, việc này nói cũng không rõ lý do. Anh biết việc này đối em rất tàn nhẫn, nhưng hiện tại anh không thể để Miêu Nhi tiếp tục sống bất an bất định như thế. Nếu tổn thương em, đều là lỗi của Bạch Ngọc Đường anh, có cái gì oán hận em cứ hướng anh là được rồi."

Bội Bội lung tung phe phẩy đầu, to giọng khóc lớn, "Hướng về anh? Anh rõ ràng biết em không nỡ, anh, anh sao có thể nhẫn tâm như thế? Các anh một người là người em yêu nhất, một người là người anh em kính trọng nhất, cư nhiên lại hợp tác lừa em như vậy."

Không chút do dự giãy tay Bạch Ngọc Đường ra, Bội Bội mở to hai mắt, trong mắt đều là tia máu, trông rất đáng sợ, "Em sẽ khiến hai anh đều hối hận, nhất định khiến hai anh đều hối hận."

Toái Hồn [Thử Miêu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ