Chương 39

628 36 4
                                    

Tuy không mời người thân, nhưng cha của Triển Chiêu có mua nhà ở Mỹ, đồng thời nhiều năm vẫn sống ở nước ngoài. Chỉ là trong căn nhà này từ trước đến giờ vẫn thiếu Triển Chiêu, vì vậy ông cảm thấy có chút kỳ quái khi đứa con trai này ngay sau hôm kết hôn lại chạy đến nhà mình.

Đột nhiên cảm thấy thương tâm, rõ ràng là cha con, lại có ngăn cách lớn như vậy.

Lúc này Khổng Lê đang dẫn Triển Chiêu vào phòng, Triển Chiêu thoạt nhìn thì thấy tinh thần rất tốt, chỉ là vành mắt có chút trắng xanh, đại khái là do hai ngày nay vất vả.

Cậu nhìn chính mình, khẽ ngẩng đầu lên, trên môi vẫn còn mang nụ cười, cất tiếng gọi "Cha."

Triển Tử Khiêm gật đầu, hỏi một câu, "Bạch Ngọc Đường đâu, không phải đi cùng con sao?"

Tuy rất không muốn, nhưng Bạch Ngọc Đường chung quy đã thành người bên cạnh Triển Chiêu, bọn họ sau này dù sao cũng là người một nhà, cũng không nên quá cấm kỵ.

Nụ cười trên môi Triển Chiêu vẫn không đổi, "Ngọc Đường cậu ấy tạm thời có việc, không tới được. Nói con tới thăm hỏi hai người."

"Ai da, có việc thì lần sau vẫn còn cơ hội, Chiêu nhi này, con có phải mệt quá không, vành mắt nặng nề như thế, nhiều ngày không ngủ tốt phải không?" Khổng Lê đau lòng nắm tay cậu.

Triển Chiêu xấu hổ cười, "Gần đây hơi bận."

Triển Tử Khiêm nhăn mày, cứ cảm thấy con trai có chút không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào, trong lòng hơi không an tâm.

"Bận cách mấy cũng không thể lấy thân thể ra làm trò đùa, ta xem chân con cũng sắp đứng không nổi nữa rồi, đi trước về phòng ngủ một giấc đi, đến giờ cơm ta gọi con."

Triển Chiêu lắc đầu, "Con không mệt." Sau đó xoay người nhìn Khổng Lê, "Mẹ, con giúp mẹ nấu cơm."

Triển Tử Khiêm cười, "Mẹ con ở đâu mà biết nấu cơm. Được rồi, giờ xem con hứng chí như vậy, hai cha con chúng ta xuống phòng bếp đi, cũng để con thưởng thức tay nghề của ông bố này."

Triển Chiêu gật đầu, cùng đi theo.

Triển Tử Khiêm cảm thấy Triển Chiêu nửa ngày này đều đem sủng ái hơn hai mươi mấy năm qua đòi lại.

Lúc cùng xuống phố đi chợ, cậu sẽ không khách khí nói ra món mình muốn ăn. Ví dụ như sườn chua ngọt, ví dụ như thịt ram tương. Vì mua không được nguyên liệu, sẽ kéo ông đi hết nửa con phố. Chẳng có chút tự giác là đang làm phiền người khác.

Triển Chiêu lúc này không có chút nào giống trước kia. Triển Chiêu trước kia, việc gì cũng vì người khác, sợ nhất là làm phiền người ta. Cậu giống như một đứa trẻ ồn ào vô lý, kéo cha mình muốn cái này cái kia.

Nhưng, cậu xác thực là con của ông, ông cũng xác thực là cha của cậu.

Nếu hai người họ sống cùng có thể luôn như vậy, thì thật tốt biết bao.

Chỉ trách chính ông, nhiều năm như vậy đều để cậu sống một mình trong nước, đứa trẻ này, đã phải chịu không ít khổ.

Toái Hồn [Thử Miêu]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ