Cô gái tên là Nami.

1.7K 50 12
                                    

Chào mọi người! Lại là tớ đây... Là ai nhỉ? Hừm.... Luffy đó! Shishishi! Mọi người muốn biết tại sao không phải Sabo hay Hancock dẫn truyện à? Ồ vì phần này chủ yếu về những chuyện của tớ thôi~ Giờ chúng ta vào truyện nhé!
.
.
.
Sáng ngày thứ 20 sau khi biết tin tớ tỉnh dậy, mọi người liền chạy đến phòng tớ và hỏi thăm.
- Luffy! Em (cậu) khoẻ rồi!!! - Cả đám 6 đứa con nít vui mừng la lên.
- Ừm! Tớ khoẻ rồi! Shishi! Mọi người vẫn khoẻ chứ? - tớ thản nhiên cười to mà không biết rằng người ta đang lo cho mình.
- Luffy em ổn chứ? - Chị Makino lo lắng hỏi.
- Em ổn mà chị.
- Không được ra khu rừng đó nữa nghe chưa Luffy? - Cha tớ lạnh lùng dặn.
- Luffy! Cháu của ta! Vết thương thế nào rồi? - Tớ nghe ông nội hỏi và vạch áo lên xem vết thương ở bụng.
- Oa.... Sẹo này... Và cả ngay dưới mắt nữa...
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng nhìn bụng cậu và mặt của 4 người đã ở cùng tớ lúc mọi chuyện xảy ra đã thay đổi hẳn thành buồn...
- Luffy, tớ xin lỗi...
- Chị xin lỗi em Luffy...
- Luffy, tại bọn anh không bảo vệ được em!
- Ư... Không đúng! Do em tự lao đến đó! Không phải lỗi của ai cả, tại em ngu ngốc quá mà nghe hắn bảo có kẹo nên đi theo...
- Luffy! Có nhớ tụi tớ không?
- A! Sanji! Pudding! Lâu rồi không gặp. Các cậu làm gì ở đây vậy?
- Tụi tớ chuyển lên đây ở vì cậu đấy!
- Thế ư! Vậy là ta được gặp nhau rồi!
- Ừ! Giờ thì nằm nghỉ đi nhé.
Sau khi chào hỏi được 1 hồi lâu và cả đám ra về cho tớ ngủ. Ngủ được khoảng 1 giờ thì có 1 cô gái vào với mái tóc màu cam, đột nhiên tớ bỗng thức giấc và nhìn thấy cô gái ấy.
- Ơ... Chào?
- Chào cậu, tớ là... - Nghe thấy tiếng Ace và đám bạn của Luffy cô mới im lặng và chạy ra ngoài phòng.
- Ơ...này? Bạn gì ơi? Kỳ lạ thật đấy.
- Luffy! Tỉnh rồi hả? - Ace cầm trên tay 1 cây kem và ăn nó.
- Ơ! Không công bằng! Tại sao mọi người lại được ăn kem chứ?!
- Hahaha - Mọi người cười phì lên.
- Kem em này Luffy... Mọi người mua cho đó! - Sabo đưa cây kem cho tớ.
- Woa! Kem kem!
- Cậu như con nít vậy đó Luffy à... Hahahaha!! - Mọi người vẫn cười vì độ ngốc của tớ.
- Luffy này, cậu gặp cậu ấy chưa?- Sanji lo lắng hỏi.
- Ai cơ?
- Là Nami đó, vậy là cậu ấy chưa gặp cậu... - Pudding la lên.
- Nami? Là cô bé tóc cam 2 người kể phải không?
- Ừ.
- À này... Liệu có ai còn nhớ mọi chuyện hôm thảm hoạ đó không?
- Hả làm gì vậy Sabo? - Mọi người ngoài tớ, Sanji và Pudding tò mò.
- Ờ thì... Cậu có để ý là sau khi Luffy bị chém thì chú Dragon và chú Roger xuất hiện không? Tại sao họ biết mà đến cứu chúng ta nhỉ?
- Không phải cậu gọi họ đến sao Sabo? - Koala chỉ vào Sabo
- Hả? Sao là tớ?
- Trong lúc tìm Luffy tớ thấy cậu đã nói cái gì đó với con quạ đen mà!
- Đó là tớ nhờ nó tìm Luffy giúp ấy...
- Vậy là chị Koala?! Em có thấy chị cầm điện thoại nè.
- Ể? Không không phải Hancock à, có đúng chị cầm điện thoại thật nhưng chị chỉ xem giờ thôi mà...
- Vậy là ai đã cứu giúp chúng ta nhỉ? - Ace gãi đầu mặt nhăn nhó.
- Tạm gác chuyện này qua 1 bên, chúng ta ra ngoài để Luffy nghỉ ngơi đi.
- Ừm!
.
.
.
Ngày thứ 4 sau khi tớ tỉnh dậy, tớ đã được xuất viện từ 1 ngày trước và hiện tại tớ đang đi mua bánh về cho mọi người, tớ dừng lại tại 1 con cầu vì 1 bạn gái tóc cam cột 2 bên mặc bộ đầm màu trắng hỏi chuyện tớ.
- Này Luffy, khoẻ rồi à?
- Hả? Ơ ừ... Cậu là ai?
- Cậu! Không nhớ tớ ư?
- A! Bạn nữ ở bệnh viện!
- Ặc! Vẫn ngốc như xưa...
- Rốt cuộc cậu là ai thế? Cậu trông hơi giống 1 người bạn của tớ...
- Haizz... Tớ, là Nami! Cậu không nhận ra tớ có lẽ vì tóc tớ đã dài ra, nhỉ!
- Nami... Nami!! Lâu rồi không gặp! Cậu làm gì ở đây thế?
- Ừm... Chắc cậu đã gặp Sanji và Pudding rồi nhỉ? Tớ cũng đến đây ở vì cậu đấy... Cơ mà tụi mình ra đâu đó ngồi nói chuyện đi!
- Ừ.
Nói xong 2 người bước đến công viên gần đó. Khi đã ngồi xuống tại một chỗ ghế, Nami hỏi tớ.
- Luffy, cậu đã khoẻ hẳn chưa?
- Ừm. Tớ khoẻ hẳn rồi, giờ có thể chạy nhảy sung lắm đó! Shishishi~
- Haha, cậu như quái vật ấy! Dù bị chém 1 vết to đùng ngay bụng và 1 vết dưới mắt! Vết sẹo ngay mắt cậu đấy.
- Tớ mà lị! Mà sao cậu biết tớ bị chém ngay bụng và mắt vậy?
- Ồ, vì tớ đã chứng kiến hết ở phía trên chỗ hang ấy.
- Hả?! Cậu thấy?
- Đúng thế! Từ lúc câu bị hắn ta dụ dỗ cho đến khi ông Garp bắt hắn ta về đồn. Hm? Chưa ai nói hết sao?
- Không hề, bọn tớ còn đang băn khoăn người đã gọi người lớn tới giúp là ai nè! Không lẽ đó là cậu ư?!
- Ừ đúng thế, tớ đã lấy điện thoại ra và gọi cho mọi người đấy.
- Woa!! Không biết nên cảm ơn cậu thế nào nữa...!
- Qua chuyện khác đi, Luffy! Cậu còn... nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau không? - Nami đỏ mặt rồi ngượng ngùng hỏi tớ.

(One Piece School) Chuyện tình phức tạp!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ