"Có một loại chất độc không màu, không mùi, không vị, không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại làm gián đoạn, thậm chí là mất đi vĩnh viễn chức năng của mũi: cảm nhận mùi hương. Muốn khôi phục? Ngoại trừ hàng loạt các phương pháp trị liệu khác nhau, bệnh nhân buộc phải tin vào một thứ: phép màu."
Gil ngồi bên giường bệnh của Isaac. Bây giờ đã hơn 10 giờ tối. Những lời nói của vị bác sĩ chuyên khoa cứ ám ảnh Gil mãi. Isaac chỉ mới tỉnh lại cách đây gần 3 tiếng, giờ lại tiếp tục mê man. Lúc nhập viện, Isaac sốt rất cao. Jun đã cho truyền nước biển và uống thuốc hạ sốt. Kết quả, sau gần nửa ngày, tính từ khi Isaac bất tỉnh, anh cũng đã tỉnh lại. Có điều, Isaac lại không cảm nhận được mùi xung quanh, ăn cũng không ngửi được, ý thức lại có phần mơ hồ khiến Gil vô cùng lo lắng. Vì không phải là chuyên môn của Jun nên đành phải giao lại cho bác sĩ khác. Kết luận: Isaac bị nhiễm độc nặng, chất độc không ảnh hưởng đến các cơ quan khác của cơ thể nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp đến bộ phận cảm nhận mùi hương của não. Chất độc không màu, không mùi, không vị, là loại không thể có ở Việt Nam. Bình phục hay mắt đi vĩnh viễn chức năng cảm nhận của mũi, tất cả chỉ có thể trông chờ vào năm chữ: ý chí và phép màu.
Cạch.
- Vẫn chưa tỉnh lại sao Gil? – Jun bước vào, đặt tay lên vai Gil.
- Chưa. – Gil lắc đầu buồn bã
- Bà ăn gì chưa? Tui làm cho bà hộp Bento nè, ăn đi.
- Cảm ơn Jun. Nhưng Gil không muốn ăn.
- Ăn đi, không ăn thì làm sao có sức mà chăm cái tên ngốc này chứ.
Gil lại nhìn Isaac mà nở nụ cười gượng gạo.
- Gil, bà biết không, lúc bà nhập viện ở Phú Quốc, Isaac... cũng không chịu đi ăn như bà lúc này, tui với Will phải dùng vũ lực lôi đi đấy.
- Thật á? – Gil ngạc nhiên.
- Thật! Mà... xin lỗi Gil.
- Sao vậy? Chuyện gì?
- Tui không giữ bí mật giùm bà, tui đã nói cho Isaac biết... chuyện bà thích nó...
Gil sững sờ mấy giây, nhíu mày nhìn Jun.
- Kể lại, từ đầu! – Gil chợt nghiêm mặt.
Jun rất biết chuyện mà kể lại cho Gil toàn bộ sự thật ở đêm đó. Tại sao lại như vậy ư? Đùa à? Không nói hết, lỡ sau này bị phát hiện ra thì chỉ có nước phải nhập viện điều trị chấn thương chỉnh hình đấy. ==
Chuyện càng đi vào đoạn cuối, mặt Gil càng ngày càng tối lại, trong lòng lại dấy lên những nghi ngờ.
Rốt cuộc thì, trong chuyện tình cảm giữa cô và Isaac, anh có thật lòng không? Hay chỉ là... thương hại?
Lúc Isac nói yêu cô, công bố với truyền thông, Gil nhất thời quên mất tình trạng của mình. Gặp lại nhau chưa được 3 tháng, nói yêu cô... liệu có phải là quá vội vàng không?
- Gil, - Jun chợt lên tiếng – tui biết bà đang nghĩ gì. Nhưng Isaac yêu bà, đó là sự thật, không phải giả.
- Tui biết. Hắn mà dám giả, tui khiến hắn sống không bằng chết. - Gil khẽ nhếch mép một cái
BẠN ĐANG ĐỌC
[Gilisaac] LOVE WILL COME TRUE
FanfictionHai con người, hai số phận. Định mệnh để họ gặp nhau từ rất sớm rồi lại khiến họ xa nhau. Gặp lại nhau, bao yêu thương đong đầy. Thế nhưng, định mệnh lại một lần nữa trêu chọc họ. Chuyện tình tưởng như hoàn hảo lại trở nên đầy chông gai và đau khổ...