Chương 11:

2.1K 131 27
                                    

"Anna, cậu không đến trường cùng bọn mình sao?" Alice đặt tay lên vai tôi hỏi, và như mọi khi, tôi lắc đầu từ chối. Edward bỏ đi đã sáu ngày, những ngày này tôi đều trốn lỳ ở nhà, tôi chẳng dám ở cạnh Alice, tôi lo cô ấy sẽ thấy được gì đó về chuyện tôi sẽ bỏ đi, tôi không muốn kế hoạch của mình bại lộ. Cuộc sống của tôi vốn tưởng đã tốt đẹp khi gặp anh, nhưng tôi chẳng ngờ... Tôi không thuộc về nơi này và anh với tôi cũng chẳng thuộc về nhau!

"Anna, đừng như thế. Mình biết giữa cậu và Edward đã xảy ra khúc mắc tuy không rõ, nhưng cậu đừng cứ trốn suốt ở nhà thế này chứ." Có lẽ Alice đã không thể nhìn nổi bộ dạng ưu sầu của tôi.

"Alice, mình phải nói bao nhiêu lần cậu mới tin mình chứ. Mình ổn, mình và Edward cũng chẳng xảy ra chuyện gì cả. Gần đây mình có chút chuyện muốn suy nghĩ rõ thôi!" Tôi bật cười, nhưng ý cười không lên đến đáy mắt.

Alice biết tôi biện lý do, cô ấy muốn nói rồi lại thôi cô bạn chán nản rời đi. Tôi cũng chẳng còn chút sức nào để tiếp tục câu chuyện, ước gì mọi thứ trở lại như ban đầu, chỉ là lòng lại có chút đắn đo nếu mọi chuyện trở lại từ đầu. Liệu tôi có thật sự làm được điều đó, lý trí bảo có nhưng sâu trong lòng tôi ở một góc nhỏ nào đó nó câu trả lời không!

"Anna." Tôi không biết mình nghĩ ngợi đến lúc nào cho đến khi tôi ngửi được mùi hương quen thuộc ấy. Nhìn chăm chú người con trai cách tôi chỉ vài bước nhưng cứ như xa nửa vòng trái đất. Anh gọi tôi, và có lẽ tôi nên đáp lại nhỉ?
"Anh về rồi."

"Phải. Anh về để ngăn em làm chuyện điên rồ nào đó!" Anh nghiến răng đáp trả. Vài ngày không gặp anh có vẻ cáo kỉnh, đáng ghét quá!

"Điên rồ? Em không nghĩ anh có tư cách nói về chuyện em muốn làm gì và sẽ làm gì!" Tôi chẳng nhịn cáu gắt lại. Nếu là trước đây có lẽ tôi sẽ không nóng giận nhưng hôm nay khác, và cả sau này cũng đã khác trước đây.

"Anna..." Anh quát to tên tôi đôi mắt anh đầy giận dữ nhưng nó không làm tôi sợ hay dọa tôi lui bước. Tôi vẫn đứng đó nhìn anh. Có lẽ Edward lại đọc suy nghĩ của tôi, đôi mày anh nhíu lại rồi giãn ra lặp đi lặp lại vài lần. Cuối cùng anh hạ giọng nhẹ nhàng hơn. Xem ra anh đã bình tĩnh hơn rồi!
"Anna, anh hiểu em hơn em nghĩ. Chuyện của Bella..."

Hay nhỉ? Nhắc tên cô gái khác trước mặt tôi, tôi có thể nhịn nhưng Bella như vảy ngược của tôi. Khiến tôi nhất thời mất lý trí không kiên nhẫn nghe anh nói:
"Edward, anh không hiểu cũng chưa từng hiểu em, anh là đọc suy nghĩ của em. Anh hiểu không?"

"Rốt cuộc em muốn thế nào đây Anna? Cô ta chỉ là người xa lạ ở cô ta có gì mà em phải hoảng sợ chứ?" Edward vuốt mái tóc đồng một cách bực tức.

Tôi sững người nhìn anh. Vì sao tôi sợ ư? Là do tôi biết chuyện sắp diễn ra, nhìn anh từng bước theo đó tôi thấy hoang mang vô cùng nhưng chỉ có thể chôn chân tại chỗ nhìn anh và cô gái kia từng bước gần nhau!

"Anna nói cho anh biết có chuyện gì? Chúng ta bắt đầu không lâu anh không muốn vì một người xa lạ mà anh và em cãi vả. Anh biết em muốn đi nhưng đó không phải cách hay gì!" Edward dịu giọng khi nhìn thấy cơn giận trong tôi. Nhưng có vẻ anh chẳng phải một quý ngài hoàn hảo trong mọi việc, vì lời anh chẳng thể khiến tôi bình tĩnh.

[ĐN Twilight] Tôi Là Ma Cà RồngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ