chương 76

217 9 0
                                    


  Khi tôi nói tôi và Thiên Huy chính thức hẹn hò vẻ mặt của Tuyết Hoa lại bình thản tới mức không thể bình thản hơn kiểu như muốn nói tao-biết-từ-lâu-rồi. Tôi còn tưởng nó sẽ lao vào tra khảo tôi, kêu trời gọi đất làm ầm ỹ lên chứ. Nó yên lặng như vậy làm tôi không khỏi nổi da gà.
Tuyết Hoa khó chịu nhìn tôi hỏi

- Mày đừng có nhìn thế tao biết tao đẹp rồi. Dù gì bây giờ mày cũng là hoa có chủ sao có thể dùng ánh mắt trìu mến ấy nhìn tao.
- Tuyết Hoa, mày thật sự không sao đấy chứ? Trong trường hợp này lí ra mày phải châm chọc bới móc hay phản bác tao mới đúng.
- Mày thích Thiên Huy thế nào không phải tao không biết. Yên tâm dù mày có chống lại cả thế giới tao cũng sát cánh bên mày.

... Thế giới có 7 tỉ người cũng không phải ăn không rồi ngồi, ai rảnh đi chống lại tôi?

Mặc dù nói thế nhưng gần đây Tuyết Hoa luôn hành động mờ ám, nó thường xuyên mất tích, gọi điện không nghe máy, đến nhà tìm cũng không thấy, tôi còn cho rằng nó bận hẹn hò cũng Thanh Phong nhưng cậu ta bảo không phải. Con nhỏ này rõ ràng có chuyện giấu tôi.

Từ lớp học thêm về tôi gặp Tuyết Hoa bước ra từ một nhà hàng sang trọng, quần áo mặc trên người và cách trang điểm cũng chỉnh chu nghiêm túc hơn thường ngày, không có vẻ tùy hứng ngang ngược thường thấy.

Tuyết Hoa quay đầu nhìn thấy tôi, nó trân trân đứng bất động 3s sau co chân bỏ chạy. ?.?
Tôi còn chưa kịp làm gì mà.

Vậy là tôi cũng nhanh chóng đuổi theo nó, Tuyết Hoa chỉ chạy một đoạn rồi đứng lại chờ tôi, nó biết rõ thể lực tôi không tốt đuổi kịp nó là không có khả năng.

Tuyết Hoa ôm đầu cảm thán

- Cuộc đời tao là một đường thẳng chỉ vì trốn mày mà rẽ ngang.
- Mày còn dám nói? sao đột nhiên lại bỏ chạy hả?
- Giúp mày rèn luyện thân thể sợ mày mải yêu đương quá hao tổn khí huyết

Tuyết Hoa nhún vai vô tội trả lời trong khi tôi đã thở không ra hơi chỉ muốn nằm vật trên đất mà nghỉ. Con nhỏ này vẫn tùy hứng như vậy.

- Nào đứng dậy chúng ta chạy thêm mấy vòng nữa.
- Dẹp, Thần kinh mày không ổn định thì đừng có lây bệnh sang tao.
- Muộn rồi!

Khi tuyết Hoa nói "muộn rồi" tôi không hiểu nó có ý gì, nhưng chỉ vài giây sau tôi sinh ra một loại cảm xúc muốn giết người. Con bạn thần kinh kia dám đi trêu chó nhà người ta, trong lúc tôi không để ý Tuyết Hoa đã cầm đá đáp vào con chó becghê nhà đối diện. Con chó kia hung hãn gầm gừ ngay lập tức lao ra đuổi theo tôi, nó không có IQ à tôi đâu phải người đáp nó, đuổi đuổi cái khỉ a~

Tuyết hoa hất văng đôi giày cao gót ngửa cổ cười man rợ kéo tay tôi bỏ chạy. Vậy là trên phố xuất hiện hình ảnh một chó hai người bán mạng đuổi nhau.

- Mẹ kiếp vì vậy tao mới ghét chó, cái lũ chỉ biết sủa gâu gâu cắn người sao có thể bì với mèo của tao chứ?
- Vừa chạy vừa nói là cắn vào lưỡi đấy

Tuyết Hoa cảnh cáo, nó vẫn hí hửng nắm tay tôi bỏ chạy, con chó đằng sau răng nanh đầy mồm co bốn chân đuổi theo, người đi đường tròn mắt ngoái đầu nhìn chắc chưa từng thấy cảnh tượng hãi hùng như vậy. Đều là tại tuyết Hoa cả,nó muốn thi chạy maratong với chó sao lại kéo tôi vào cùng?

Có một việc người biết làm nhưng chó không biết làm. Leo cây.

Khi ở giữa ranh giới sống và chết con người có thể phát huy hoàn toàn năng lực tiềm ẩn của bản thân cũng nhờ thế mà hiện tại tôi đã an toàn ngồi trên nhánh thấp nhất của cây phượng vĩ.

Mùa đông phượng vĩ trông ảm đạm với những trái phượng đen dài treo lủng lẳng. Tuyết Hoa ngồi trên cành cao hái trái phượng đáp xuống con chó bec ghê dưới gốc cây. Bà cô của tôi ơi bà còn không sợ mất mặt nữa hả, trong tình cảnh này còn chơi vui như thế.

Sau khi thoát khỏi con chó bec ghê kia tôi an toàn hạ cánh xuống mặt đất, thật sự là dọa chết người mà. Tôi trừng mắt với Tuyết Hoa oán trách vậy mà nó vẫn có thể cười hì hì như thể không có chuyện gì xảy ra.

Hai người chúng tôi đi bộ về nhà Tuyết Hoa luôn miệng nhắc với tôi rằng sắp đến tết rồi, nó muốn cùng tôi đón mừng năm mới. Nhìn nó vui cứ như thể ngày mai là tết ngay không bằng.

Tôi gật gù nghe nó lải nhải, kéo cao mũ áo khoác tự tìm đến sự ấm áp.

- Khả Vy
- Ơi
- Cuối cùng tao cũng chờ được đến ngày mày lên xe hoa rồi, người mẹ như tao thật sự không cần phải ôm quả bom nổ chậm là mày nữa rồi, tao có chết cũng không hối tiếc
- Khùng!

Tôi đẩy Tuyết Hoa đang sán lại gần mình ra rảo bước về nhà

***

Trên chiếc bàn gỗ nâu có đặt một chậu xương rồng nhỏ, chẳng biết là ai thêm vào nhưng chậu xương rồng ấy đã sắp ra hoa. Lại một chồng sách mang tầm vĩ mô bác học để bên cạnh, một đoạn tiếng anh phát ra từ chiếc băng ghi âm đen tuyền mà chủ nhân của nó đang ngủ gục trên bàn.

Tôi chôn chân đứng một góc nhìn Đức Nhân ngủ gục trên những cuốn sách, tóc mái che khuất gương mặt, mơ hồ thấy được sống mũi thẳng và đôi môi hơi lạnh bạc.

Đảo mắt sang kệ sách bên cạnh tôi bước nhanh chân đến đó cố gắng tìm một góc cách xa Đức Nhân. Khi tôi cố gắng với một tập tài liệu trên cao ai đó bất ngờ xuất hiện bên cạnh đã lấy nó xuống nhưng không phải lấy giúp tôi. Tôi nhìn biểu tình lãnh đạm trên mặt Đức Nhân rồi lại nhìn tập tài liệu ôn tập trên tay cậu sau cùng cố kéo khóe miệng tươi cười.

- Cậu không định giành mất tài liệu ôn tập quý báu của tớ đấy chứ?

Đáp lại tôi chỉ là vẻ mặt lạnh tanh vô cảm của Đức Nhân. Tôi nhớ lần đầu gặp cậu ấy ở hiệu sách Đức Nhân cũng lấy cuốn truyện mà tôi đã chọn rồi quay lưng đi thẳng, hiển nhiên không hề nghĩ đến chuyện giúp tôi. Đức Nhân khi ấy đối với tôi là một người hoàn toàn xa lạ lại có chút đáng sợ khó gần. Còn con người hiện tại rõ ràng từng cười với tôi lúc này đây lại dùng ánh mắt vô hồn nhìn tôi.

Tập tài liệu nằm trong tay tôi từ lúc nào, chỉ nghe giọng Đức Nhân thoáng qua.

Bạn thân thì sao? Vẫn cứ yêu!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ