Eremika: Nắm tay anh

579 34 33
                                    

R(rating): Lứa tuổi đủ để xem AoT.
C(couple): Eremika (gần hai tháng mới quay lại với hai em này)
W(words): 18845
S(summary): Em luôn muốn nắm tay anh.

***

"Sao vy? V thôi, v nhà ca chúng ta"
Đêm đó, anh nắm lấy tay em về đưa về nhà anh. Nhưng anh cũng đâu biết, anh đã dẫn em tới một cuộc sống mới.

Em nắm chặt những ngón tay của anh bởi em sợ phải buông. Hơi ấm từ lòng bàn tay anh lúc đó cũng sẽ tan biến. Và nếu anh cũng biến mất thì sao? Nên em sẽ không buông. Dù có là gì, em muốn nắm chặt tay anh cho tới hết con đường này.

Con đường xuyên qua cánh rừng. Nơi những cành cây khô khốc trông như những bàn tay gầy guộc của một quái vật nào đó. Nơi trong bụi rậm có thể sẽ loé sáng lên ánh nhìn khát máu của con thú nào đó. Nơi bóng tối bí ẩn vĩnh hằng. Cơn gió lạnh thổi qua. Mang theo mùi hơi đất cùng mùi mưa ẩm ướt.. Nó làm em nhớ tới sàn nhà gỗ lạnh lẽo lúc nãy. Nhưng không sao, có chiếc khăn đáng quý này, em cảm thấy nhẹ nhõm khi có mùi hương của anh hoà quyện với khôgn khí ẩm. Và lòng bàn tay ấm áp kia đang sưởi ấm cho những ngón tay lạnh của em.

Đi đâu, em cũng muốn nắm tay anh. Em muốn khoảng cách của chúng ta chỉ thu hẹp trong chiều dài một cánh tay. Như vậy, em mới biết anh luôn ở bên em. Đã hết mùa mưa. Cũng như mùa lạnh. Nhưng em vẫn muốn nắm tay anh. Để em không thấy trái tim lạnh giá của mình. Hơi ấm từ bàn tay anh sưởi ấm cho ký ức lạnh lẽo của em và tâm hồn em. Bên ngoài, em không còn lạnh nữa nhưng bên trong, em vẫn cần sự ấm áp của anh.

Anh luôn chạy đi. Chạy đi vào nguy hiểm. Nhưng anh có biết nếu anh đột nhiên chạy, đôi tay của chúng ta sẽ bị chia cắt. Rồi em sẽ thấy trống trải và lạnh lẽo. Nỗi sợ sẽ xâm chiếm và nuốt chửng em nếu không có một hơi ấm nào hiện diện. Anh ơi, đừng đi. Rồi em cũng chạy, chạy theo anh, chạy theo bóng dáng đó. Miệt mài đôi chân em chạy, đôi giày vải cũng vì thế mà mòn dần. Chạy qua những con hẻm hẹp, chạy qua những vũng nước nông, chạy qua những con người. Đôi mắt em dáng chặt vào dáng anh giữa con phố đông đúc.

Lúc nhỏ là vậy. Em luôn phải đuổi theo anh. Em muốn ở bên anh. Em muốn cảm nhận sự hiện diện của anh. Em muốn hơi ấm của anh. Em lạ vậy đấy. Nhưng anh cũng đâu màng. Dù anh có đi đâu, cuối cùng anh và em vẫn nằm trên một chiếc giường. Những lúc anh bị mẹ đánh, em luôn là người dỗ dành anh. Cảm ơn vì anh có nghĩ đến hơi ấm của em. Và những lúc đó, chúng ta lại nắm chặt tay nhau. Rồi em và anh lại cười. Xuyên qua lớp mái kia, những ngôi sao lấp lánh kia hi vọng cũng cười lại.

Em lại mất gia đình. Bây giờ có cảm giác như đó là một trò đùa. Những người em coi là gia đình đều đã ra đi. Như vậy, em lại mong mỏi sự hiện diện của anh hơn. Qua những khoá huấn luyện, đôi tay kia đã trở nên cứng cáp và hơi thô. Nhưng khi sự thô ráp đó bao phủ lấy đôi tay em, nó trở nên mềm mại và êm ái lạ thường.

Anh đã lớn rồi. Chúng ta đều đã lớn rồi. Đã chịu nhiều khổ đau. Dấu vết của hàng lệ vẫn đọng đâu đó trên má. Lướt nhẹ qua vẫn sẽ cảm nhận được cái nóng hổi của những giọt nước mặn. Thiếu vắng người cha, người mẹ, trái tim em càng thấy lạnh lẽo. May thay, đã có hơi ấm và mùi hương của anh quanh em. Bây giờ, anh rất quan trọng với em, anh biết không?

Attack on titan oneshot (HOÀN THÀNH)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ