Chap 27

3.5K 320 29
                                    

Trời bắt đầu sụp tối, cả lớp JiMin cùng vài đứa lớp khác kéo nhau qua bên chỗ suối nước nóng, phá người ta.

Thật ra muốn mướn cái sân ngồi chơi với nhau thôi mà ngó khổ hết biết, do có đứa nào biết tiếng Nhật quái đâu, thế là đồng tâm hiệp lực đổ hết cho thầy YoonGi. Mà thầy cũng chỉ biết sơ sơ thôi à, nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp, bọn kia lần đầu tiên thấy mặt liệt của thầy tỏ ra lúng túng thì khoái lắm, đứng dựa vào nhau cười như lũ điên, bị thầy trừng cho rồi mới tắt cười cả đám.

Mà cái sân này mát mẻ lắm nha, cũng không có côn trùng gì sất, còn có mấy bóng đèn nho nhỏ chớp lên chớp xuống trông rất đáng yêu nữa.

JiMin cầm bộ bài xốc xốc lên rồi chia đều cho mấy đứa xung quanh, cả thầy YoonGi và JungKook cũng chơi. Cái thằng nhóc JungKook trông cứ im ỉm vậy mà chơi ghê lắm, cứ nhắm thầy YoonGi mà bắt quân rồi tủm tỉm nhìn thầy. Trong lúc hai người đang đấu mắt rực lửa thì JiMin lại âm thầm về nhất, thế là sung sướng cười to. Vậy thôi mà vui vui vẻ vẻ chơi thêm tận mấy ván.

Đám thì đứng nhảy nhót, đám thì hát hò tưng bừng, tụi nó sắp biến nơi này thành cái chỗ karaoke mất rồi...

JiMin đứng dậy đi vào quán rửa mặt một lát, vô tình phát hiện ra TaeHyung đang ngồi giữa đám con gái vây xung quanh, gái Nhật cũng có nữa. Cậu chẹp chẹp miệng, trông cái mặt phụng phịu của hắn kìa, đúng là đẹp trai quá cũng có số khổ của nó ha?

Mấy bạn nữ tim hồng phơi phới, cố thả thính cho ai đó mà khổ nỗi ai đó cứ ngơ ngơ cái mặt ra, có khi còn không hiểu vì sao lại bị lạc vào trong đấy nữa cơ. Một bạn nữ Nhật bắt đầu xung phong hát cho TaeHyung nghe, mặc dù chẳng hiểu gì sất nhưng mà cảm thấy rất hay, giọng hát rất là nhẹ nhàng êm ái. "Soái ca" TaeTae nghe là mê ngay, thích thú nhoẻn miệng cười, thế là bao em gái nó đổ như ngả rạ.

Được một lát sau Kyungri từ đâu chạy vào, quắc mắc trừng trừng bọn con gái ngồi gần đấy rồi một mực lôi TaeHyung đứng dậy, quát tháo, "Kim TaeHyung là của tôi, Kim TaeHyung là của tôi! Mấy người cút ngay!"

JiMin thấy cái cảnh này trong lòng cứ rộn rạo khó chịu, lông mày cũng vô thức nhíu chặt. Đến lúc nhận ra bản thân tự dưng tức giận vì chuyện này thì lại cảm thấy nhảm nhí không chịu được, bởi vì mình chẳng là gì đối với người ta cả. Cậu chán nản thở dài một tiếng, rốt cuộc ra ngoài sân ngồi nghe bọn kia gảy đàn. Kệ đi, cậu là cậu không quan tâm đấy nhé!

Một bạn đeo kính ngồi ôm cây đàn gảy trông rất ư là nghệ sĩ, không khí lập tức tràn ngập giai điệu vui tươi, mọi người đung đưa qua lại cùng nhau. JiMin cười theo, cảm thấy lòng mình cũng bớt trống trải hơn nhường nào.

Đang chăm chú lắng nghe thì tự dưng ở đằng sau có thằng khỉ gió nào áp tay vào tai cậu chứ, JiMin quay đầu lại nhìn, y như rằng gặp ngay cái bản mặt cau có đáng ghét của ai kia.

Cậu bĩu môi rồi đứng dậy sang chỗ khác ngồi, rõ ràng đang yên vui với bọn con gái mà, mò tới đây làm gì không biết?

TaeHyung thấy vậy cũng lọ mọ theo đuôi, sau đó còn dai dẳng áp tay vào tai cậu, JiMin bực mình nói nhỏ, "Nè TaeHyung, cậu đừng phá tớ nữa được không?"

[ VMin ] Em Ở ĐâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ