Chap 30

3.4K 314 20
                                    

Dòng người tấp nập đan xen di chuyển vội vã, thời tiết hôm nay oi bức đến cực điểm, JiMin cùng TaeHyung vất vả lắm mới bước lên được khoang tàu.

Hai người ngồi kế nhau, đối diện là một cặp vợ chồng đã lớn tuổi. JiMin mệt mỏi muốn ngủ một chút, tính lấy cái gối cổ trong giỏ ra thì đầu đã bị ôm lấy, tiếp đó áp lên bờ vai rộng của hắn. TaeHyung hơi hạ thấp người xuống, vỗ vỗ đầu cậu như đang dỗ cậu ngủ, JiMin mỉm cười, cứ thế an ổn thở đều.

TaeHyung ghé vào cửa sổ ngắm bầu trời xanh quang đãng, đám mây trắng trên cao cứ thế tan ra hợp vào, tạo thành mấy hình thù ngộ nghĩnh. Hắn nhìn tới ngẩn ngơ, sau đó mới quay đầu nhìn cậu.

JiMin đã bắt đầu ngủ say, hắn liếc mắt nhìn đôi chút. Lông mi không dài lắm, sống mũi thẳng tắp, hai má tròn tròn phúng phính như bánh bao, còn có cả bờ môi căng mọng đầy nước... TaeHyung nuốt khan, thật sự rất muốn cúi xuống cắn cho một phát.

Có lẽ thấy hắn như đang nhẫn nhịn gì đó thật khó khăn, hai ông bà đối diện vội tinh ý chìa túi ói ra cho hắn, ây da, thanh niên ngày nay mới đi xe một chút thôi đã chịu không nổi rồi, thật là không được mà.

TaeHyung cười méo xệch, nhận lấy một cách bất đắc dĩ. Hai ông bà thấy cậu tựa vào vai hắn một cách thân thiết thì ôn tồn hỏi: "Cậu này là em trai cháu sao? Cậu ấy có mắc ói không? Để ông bà đưa thêm túi ói cho."

"Dạ không cần đâu ạ, cậu ấy chỉ buồn ngủ chút thôi." Hắn nhoẻn miệng cười, vội từ chối.

Ông bà cười khanh khách, còn tốt bụng lấy bánh đưa cho hắn ăn. Hai ông bà mặc dù đã già rồi nhưng vẫn thương nhau nhiều lắm. Có lúc ánh nắng gắt gao từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào người bà lão, ông lão sẽ vì thế mà tức giận, sẽ bảo bà đổi chỗ với mình, còn không ngừng lấy đồ che nắng cho bà.

Trong lòng TaeHyung vội ấm áp hẳn lên, ông bà đã lớn tuổi rồi mà vẫn đáng yêu quá thể. Sau đó liền len lén đan mười ngón tay của mình cùng với cậu, đưa ánh mắt trìu mến nhìn cái người vẫn còn đang ngủ thật say. Mong rằng sau này cho đến khi đầu bạc răng long, vẫn sẽ cùng cậu ở cùng một chỗ, vẫn yêu thương cậu như ngày nào, cùng nhau nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời.

Con đường nhựa mở rộng ngay trước mắt, cảm xúc của ngày xưa lấp đầy cả lồng ngực. TaeHyung thở một hơi dài thỏa mãn, vui vui vẻ vẻ cùng cậu xách hành lí đi bộ vào trong. Hồi trước JiMin và TaeHyung có cùng nhau về nhà bà khá nhiều lần, riết hồi cũng nhớ luôn đường xá ở đây. JiMin còn nhớ rõ có lúc hai đứa tắm chung với nhau hồi ở nhà bà, đùa giỡn làm sao mà cậu trượt té rồi đập phải bồn cầu, thế là mắt bên phải sưng to, bà chạy vào mắng TaeHyung một trận rồi lấy lá thuốc đắp lên cho cậu. JiMin cứ nhớ mãi thôi, bà thương hai đứa lắm, giờ sắp được gặp lại bà rồi, trong lòng không khỏi thấp thỏm nôn nao, còn có chút hưng phấn.

"Nội ơi nội ơi, tụi con về rồi nè!"

TaeHyung vui vẻ hô lớn rồi đứng chờ. Lát sau thì có bóng người vội vàng chạy ra mở cửa, trong phút chốc nhận ra là cháu cưng của mình thì vui mừng khôn xiết, bà ôm chầm lấy hắn, vừa mừng vừa trách mắng.

"Cái thằng quỷ con này! Sao giờ mới về thăm bà hả?"

"Con xin lỗi, bà ơi con nhớ bà quá!"

[ VMin ] Em Ở ĐâyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ