Chương 10

462 17 0
                                    

Ngày hôm sau vừa đi làm, Trịnh Sảng lập tức đem 300 tệ và 37 xu, không thiếu xu nào để trên bàn trả lại cho Dương Dương.

Dương Dương chỉ liếc mắt một cái, không nói một lời khách sáo liền thu vào.

Trịnh Sảng trong lòng ít nhiều có chút thất vọng, không phải bởi vì đau lòng mấy trăm đồng mà là cô vốn nghĩ Dương Dương không phải là người nhỏ mọn lòng dạ hẹp hòi tới vậy.

Quay về chỗ ngồi, MSN có tin nhắn, là của Lâm Hi: “Trịnh Sảng , một hồi Cố Văn Văn gọi tới, bồ đừng có bắt máy nha.”

Trịnh Sảng kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Lâm Hi còn chưa trả lời, di động của Trịnh Sảng đã vang lên, số trên màn hình là của Cố Văn Văn.

“Alo.” Trịnh Sảng không nghĩ gì liền bắt điện thoại.

Cùng lúc đó Lâm Hi trả lời: “Bom đỏ.”

Trịnh Sảng cười, thời điểm nào rồi mà Lâm Hi còn bát nháo.

“Trịnh Sảng à, mình là Văn Văn.” Giọng đối phương thật nhẹ nhàng cất lên.

Cô này khi nào thì đổi tính rồi, Trịnh Sảng dựa người ra sau, chẳng quan tâm trả lời.

“Này Sảng Sảng, bồ có nghe không vậy?”

“Nghe.” Trịnh Sảng lờ đờ uể oải nói.

“Vậy sao bồ không nói chuyện.”

Trịnh Sảng trêu ghẹo, “Mình đang vội lượm da gà nổi đầy đất nè.”

“Thấy ghét.” Cố Văn Văn làm nũng, Trịnh Sảng lại run lên.

“Trở lại chuyện chính, tìm mình có việc gì? Mình đang làm việc, không thể nói chuyện phiếm với bồ.”

Cố Văn Văn vội vàng nói: “Sẽ không làm bồ mất nhiều thời gian, bồ cho mình địa chỉ, mình đem thiệp mời gửi cho bồ.”

“Thiệp mời?” Trịnh Sảng hồ nghi nói.

“Mình – sắp – kết – hôn.” Cố Văn Văn nhả ra từng chữ, nhưng làm sao cũng không giấu được vẻ vui sướng của mình.

Trịnh Sảng cuối cùng mới hiểu ngụ ý “bom đỏ” của Lâm Hi là gì, cô nháy mắt mấy cái, “Văn Văn, chúc mừng bồ.”

Cố Văn Văn cười hắc hắc, “Đến lúc đó nhớ tới sớm một chút nha.”

“Bồ yên tâm đi.” Cúp điên thoại, Trịnh Sảng trả lời Lâm Hi: ” Mình còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, chỉ là Cố Văn Văn muốn kết hôn thôi, bạn học mười mấy năm, tiền lì xì nhất định chạy không được.”

Lâm Hi chắc là đang bận việc, nửa giờ sau mới trả lời một câu, “Sảng Sảng, bồ thực là đầu heo, bồ quên năm 20 tuổi đánh cược gì với Cố Văn Văn à?”

Trịnh Sảng nâng cằm suy nghĩ trầm tư nữa ngày, “Mình thật sự không nhớ rõ.”

Lại qua nửa giờ, ngay lúc Trịnh Sảng đang mất hết kiên nhẫn chờ đợi, Lâm Hi mới thao thao bất tuyệt: “Bồ với Cố Văn Văn hứa là, ai kết hôn trước, người kia phải đi tiền biếu là 1 tháng lương, Trịnh Sảng, mình cứ tưởng bồ trước, ai biết lại bị Văn Văn đi trước một bước.” Ngay sau đó lại thêm 1 câu: “Trời ạ, bồ quên thiệt rồi hả?”

Trịnh Sảng hú lên quái dị, cô giờ này mới tỉnh, quả có việc này a, một tháng tiền lương, Trịnh Sảng hối hận không kịp, lúc trước sao lại đi cược cái này với Văn Văn a.

“Năm đó mình ngớ ngẩn, bồ sao lại không ngăn cản mình?” Trịnh Sảng bắt đầu đổ mồ hôi, không phải nóng, mà là gấp a.

“Bồ mới vào đại học không bao lâu đã bị Mễ Bác chộp lấy, mình nghĩ rằng hai người sau khi tốt nghiệp kết hôn là điều đương nhiên, ai biết vị hôn phu trên tay của bồ bị người khác cướp đi.” Lâm Hi nói chuyện luôn trực tiếp, không bận tâm cảm thụ của Trịnh Sảng. Trịnh Sảng nhìn thấy 2 chữ Mễ Bác hiện trên màn hình, trong lòng như dây đàn bị kéo căng, cô cụp mắt, lông mày nhíu lại.

Thấy Trịnh Sảng lâu rồi chưa trả lời, biết là mình nói sai cái gì đó, Lâm Hi vội nói: “Thực xin lỗi, Sảng Sảng, mình không cố ý nhắc tới hắn.”

Trịnh Sảng cười cười, “Không sao.”

Cô tuy rằng không trách Lâm Hi nhưng bắt đầu suy nghĩ sâu xa, có chút không tập trung, tới gần tan tầm, Trịnh Sảng đột nhiên mới nhớ tới hồi sáng Dương Dương giao cô một văn kiện quan trọng sáng mai phải báo giá cho khách hàng, cô lại quên mất tiêu, ngày mai mới làm thì không kịp rồi, bất đắc dĩ chỉ có thể tăng ca.

Diệp Tử hùng hùng hồ hồ đi tới, đem một chồng văn kiện đưa cho Trịnh Sảng, “Tư liệu mà Dương công tử nhà em cần, phiền em giao cho lão.”

“Thẩm công tử? ở nhà có tiền thế sao?” Trịnh Sảng nhịn không được cười, cũng một loại phong lưu phóng khoáng, tự cho mình là siêu phàm, thực là chính xác.

Diệp Tử cười tít mắt, “Ui, hậu bối như em cũng biết phim này? Trong nhà chị có nguyên bộ, nếu em muốn xem thì cứ nói, chị cho mượn.”

“Dạ.” Trịnh Sảng cười theo, Diệp Tử thật ra cũng không lớn hơn cô nhiều tuổi, nhưng vị Diệp tiểu thư này thật không giống người thường, người khác ai cũng giấu tuổi, sợ bị chê già, nhưng cô thì thích giả già dặn, “Chị Diệp Tử, sao không tự mình đưa cho sếp?”

Diệp Tử nhún vai, “Chị thấy lão ta đang bận rộn, không muốn quấy rầy, tư liệu này cũng không gấp, lúc lão tan tầm em đưa là được.”

Trịnh Sảng mới nhìn xem, điện thoại quả nhiên đang bận, theo góc độ này nhìn qua, thấy Dương Dương hơi nghiêng thân người, tay trái giớ ống nghe, tay phải ghi chép cái gì đó.

Không thể không thừa nhận, gã này lớn lên nhìn rất đẹp, khuôn mặt tuấn tú, mũi cao ngất, mày kiếm môi mỏng, một đôi mắt khi cười lên có thể câu hồn con gái. (Au: lau nước miế** đi kìa bà chị, ướt hết cả bàn phím lap rồi )

Mễ Bác lớn lên cũng không tệ a, nhưng mà những người đàn ông có diện mạo anh tuấn đều có tâm địa gian xảo. ( chuẩn ko cần chỉnh)

Trịnh Sảng lại len lén nhìn vài lần, bình thường anh rất thích nói giỡn với mọi người, bây giờ đang làm việc thì bộ dạng hết sức đàng hoàng, dường như có lực hấp dẫn, đều nói đàn ông khi làm việc cực kì có mị lực ( hé hé, dòm ngó anh trai rồi )

Quay đầu lại thấy khuôn mặt cười cười của Diệp Tử.

“Chị Diệp Tử, chị còn chưa đi hử?” Trịnh Sảng có chút chột dạ nói. (tội… ngắm trai tới nỗi quên mất trời đất )

Diệp Tử lại cười chế nhạo, “Chị đi bây giờ nè.”

Trịnh Sảng liếc nhìn lại Thẩm Hạo, vẫn đang nói chuyện điện thoại, cô quay trở lại làm việc.

[Dương Sảng] Chuyển ver: Gặp anh là sự bất ngờ tuyệt vờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ