Chương 1: Hai mươi năm về trước...

6.2K 267 15
                                    

Vào một đêm mưa hai mươi năm về trước...

- Các người thả con tôi ra! Các người muốn đưa nó đi đâu? Trả con lại cho tôi! Trả nó lại đây...

Người phụ nữ một thân bê bết máu nằm dưới cơn mưa gào khóc, trong khi một bóng đen to lớn bế theo một đứa bé sáu tuổi. Đứa bé có ngũ quan sắc sảo như tượng tạc, gương mặt mang theo nét chính chắn, mái tóc nâu đậm hơi rối, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách kia không hề mang theo tia sợ hãi nào, trái lại còn kiên cường hơn bao giờ hết. Khuôn miệng nhỏ nhắn bị băng keo bịt kín chỉ có thể phát lên tiếng "ưm a" vô định nhưng ta có thể chắc chắn đó hoàn toàn không phải tiếng khóc.

Gã đàn ông đưa đứa bé đến một bì rừng, hắn thẳng tay quăng đứa trẻ xuống đất, sau đó đi ra một khoảng cách gọi điện thoại. Đứa bé vẫn nằm đó, bất động, có vẻ thân thể do còn nhỏ mà không thể chịu nổi cơn đau bị quăng từ vai một tên cao hơn một mét tám xuống đất như thế.

Lúc này vang lên tiếng nói chuyện của gã đàn ông cùng một tên khác.

- Ông chủ, người đã bắt được rồi!

"..."

- Ông chủ yên tâm...

Hắn đi đến trước mặt đứa bé, vỗ vỗ lên cái má tròn trĩnh.

- Nó vẫn còn sống.

"..."

- Ông chủ yên tâm.

Gã đàn ông cúp máy, đút điện thoại vào túi quần, sau đó lại vác đứa bé lên. Bỗng một ánh sáng đột ngột xuất hiện chiếu thẳng đến nơi gã đàn ông đang đứng. Gã ta đi đến chỗ chiếc xe, lại dùng một lực mạnh bạo quăng đứa bé vào trong xe.

Lúc này tên tài xế quay ra phía sau nói:

- Kita, ngươi bắt đứa nhóc này cũng nhanh gọn thật.

Gã đàn ông được gọi là Kita kia lấy một gói thuốc từ trong túi ra. Rút lấy một điếu cho vào miệng, sau đó đốt lửa. Làn khói từ khuôn miệng gã phả ra làm mờ đi khung cảnh bên ngoài cửa.

- Chuyện nhỏ.

- Hừ! Ngươi chẳng thú vị chút nào!

Tên lái xe ngồi trên hừ một tiếng rồi quay lên, tra chìa khóa vào ổ khóa, tiếng xe vang lên đánh động vào tâm trí đứa trẻ. Chúng, rốt cuộc muốn mang đứa trẻ này đi đâu!?

Chiếc xe cứ chạy như vậy, gã đàn ông chợt quay sang đứa bé, nói:

- Nhóc con, ta không hiểu tại sao ông chủ lại cần nhóc như vậy?

Đứa bé đưa đôi mắt hổ phách nhìn gã ta. Mang theo tia giễu cợt.

Gã cũng chẳng thèm để ý, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Đứa bé nằm co ro trên ghế, cái lạnh từ máy điều hòa khiến nó run nhẹ, môi nhỏ bị băng keo dán chặt cảm thấy khô khốc đến khó chịu. Nhưng, đứa bé vẫn nhắm mắt lại, trong đầu đang cố gắng suy nghĩ cách trốn thoát.

Phải, tuy rằng chỉ mới sáu tuổi, nhưng đứa bé này đã được giáo dục đặc biệt dành cho những thiên tài. Mới sáu tuổi nhưng đã có thể xử lí những con số quá lớn, có khi cả những người lớn còn không giải được. Hơn nữa còn thông thạo về các loại súng, không phải đơn thuần mà một đứa trẻ lại có thể thông thạo súng, mà do ba của nhóc đã từng sản xuất vũ khí cho quân đội, đương nhiên đứa con độc nhất sẽ được xem xét quy trình sản xuất các loại vũ khí cũng như hiểu được sử nguy hiểm chết chóc của nó. Cũng vì đó mà ba nhóc đã chết trong khi đang trên đường giao hàng cho quân đội, lúc đó xe chở hàng bị cướp, hơn nữa chúng còn bắn chết hết những người có trong xe.

Đứa bé dường như đã nghĩ ra cách gì đó, nhanh chóng "ưm" một tiếng rõ lớn, gã đàn ông bị đánh thức liền nhăn mày khó chịu.

- Nhóc, muốn cái gì?

"Ưm...ưm"

Gã ta thở hắt một tiếng, đưa bàn tay to lớn gỡ miếng băng keo trên miệng đứa bé ra.

- Nói đi, nhóc muốn gì?

Đứa bé lắp bắp:

- Tôi...tôi...tôi muốn đi...đi...

Gã ta hiểu ý, liền hướng tên đang lái xe kia mà nói:

- Này, Jino, dừng xe lại, nó muốn xuống kìa.

- Thật phiền phức!

Tên Jino bực bội dừng xe lại, giọng bực tức:

- Lẹ đi thằng nhóc thối!

Đứa bé lí nhí nói: - Dây...dây trói...

Gã Kita cởi dây trói ra, đẩy thân thể nhỏ bé ra khỏi xe.

- Đi nhanh rồi vào!

Đứa bé vừa ra khỏi được xe, liền tức tốc chạy đi, nhưng, phía trước mặt cậu lúc này là một vách núi. Đứa bé mím môi thật chặt, mắt khẽ liếc xuống phía dưới, sau một phút suy nghĩ liền nói:

- Nếu...nếu ông trời muốn tôi sống thì tôi sẽ sống, muốn tôi chết tôi cũng chẳng ngăn được!

Nói xong, đứa bé nhảy thẳng xuống vách núi, mảnh vải của chiếc áo sơ mi còn vướng lại trên một mỏm đá nhỏ, chẳng lẽ sinh mạng bé nhỏ này sẽ kết thúc ở đây?

______________

Sau hơn ba mươi phút đồng hồ, gã không thấy đứa bé trở lại liền cảm thấy lo lắng. Chạy ra khỏi xe thật nhanh, nếu đứa bé này chạy thoát, gã chắc chắn sẽ sống không yên với ông chủ của hắn. Tên Jino cũng lập tức chạy theo sau, lúc cả hai đi về phía vách núi, Kita bất ngờ nhặt mảnh vải bị vướng vào mỏm đá lên.

- Đây...đây là áo của nhóc...

Jino hốt hoảng: - Nó...nó...rơi xuống đó sao?

Kita đứng dậy, run rẩy nói: - Không xong rồi, lần này ông chủ sẽ trách phạt chúng ta mất!

- Chúng ta nên trốn đi...

- Phải...

Nói rồi cả hai chạy lên xe, chiếc xe chạy mất hút sau làn khói mờ...

Hết chương 1.

[Longfic/SyaSak] Bảo Bối, Em Là Của Tôi! [Full]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ